Thâu Hương Cao Thủ Bản H - Chương 162: Bị buộc thị tẩm
Cúi đầu nhìn qua y phục ướt nhẹp, Đông Phương Bất Bại vô cùng khó xử, bây giờ cả người đẫm nước, nội lực khô cạn không thể vận dụng hộ khí làm khô, thân lại ở vùng hoang dã, không biết phải làm sao bây giờ.
-Hay là….cô nương cởi y phục ra hong khô đi, bây giờ đang bị trọng thương nặng, không thể dùng nội lực hộ thể, nếu bị cảm hoá phong hàn, có khả năng nguy hiểm đến tính mạng…
Tống Thanh Thư còn muốn nói, Đông Phương Bất Bại đã lạnh lùng nhìn hắn:
-Ngươi muốn chiếm tiện nghi của ta sao?
-Ưm…, con người của ta tuy rằng cũng có lúc háo sắc, nhưng trong xương tủy vẫn còn là chính nhân quân tử, tuy rằng không giống như Liễu Hạ Huệ có mỹ nữ ngồi trong lòng mà tâm vẫn không loạn, có điều nếu như làm Triệu Khuông Dận ngàn dặm đưa tiễn kinh nương không xảy ra chuyện gì, thì cũng không khó…
Tống Thanh Thư nghiêm túc nói.
Đông Phương Bất Bại vẫn quan sát hắn, như muốn nhận biết trong lời nói của hắn là thật hay giả, màn đêm dần dần buông xuống, từng cơn gió lạnh thổi qua, hai người đều bị phát lạnh rét run.
-Cô nương không chịu thì thôi, còn tại hạ đã lạnh đến mức không xong rồi.
Tống Thanh Thư hàm răng run lên, vừa nói vừa kiếm lấy đá cuội đánh lên tạo lửa, rất nhanh lấy cây lá khô vụn quanh đó nhóm lửa làm xong đống lửa…
Đông Phương Bất Bại đôi mi thanh tú cau lại:
-Vậy ngươi xoay người đi…!
-Được…được ….
Tống Thanh Thư đem cái áo cỡi ra để trên giá bên cạnh đống lửa, đương nhiên hắn không mặt dày đem quần cũng cởi ra.
-Nếu ngươi quay đầu hay liếc mắt nhìn, ta sẽ dùng Tú hoa châm giết chết ngươi.
Từ phía sau truyền đến giọng nói Đông Phương Bất Bại lạnh như băng, Tống Thanh Thư vung tay ra hiệu tự mình đã hiểu.
Nghe được tiếng xột xoạt cởi quần áo, trong lòng Tống Thanh Thư nổi lên kích động mãnh liệt, hắn muốn liều mạng quay đầu lại nhìn lén một chút, để xác nhận Đông Phương Bất Bại đến cùng có phải là thật sự là nữ nhân hay không, nói thật trong lòng hắn, lâu nay chuyện này cũng là một vướng mắc.
Đông Phương Bất Bại đã mở ra nút dây, đem y phục trên người cởi ra, sau khi nhìn Tống Thanh Thư một lần nữa, thấy hắn đúng theo quy củ lưng quay về phía mình, nhưng nàng vẫn là không yên lòng, đem thân mình quay lưng lại, sau đó mới cởi cái yếm xuống, trước ngực hai bầu vú cao thẳng nhảy ra, hai đầu núm vú thánh khiết ngọc phong màu hồng nhạt vễnh lên, chính giữa trung ương bên dưới điểm xuyết một cái tiểu nội khố mỏng màu lam nhạt ẩm ướt trong suốt bao bọc ôm lấy gò mu vun cao với thảm cỏ đen mướt, đáng tiếc là chân khí trong cơ thể Tống Thanh Thư vẫn chưa nhấc lên được, dù Đông Phương Bất Bại đang trọng thương cũng đủ sức trừng trị hắn sống dở chết dở, nếu không phải vậy thì hắn sẽ dứt khoát mạo hiểm nhìn lén nàng một lần..
Để phân tán sự chú ý của mình, Tống Thanh Thư mở miệng hỏi:
-Đông Phương cô nương, vừa rồi cô nương muốn nói cho tại hạ biết được danh tính thật của mình, đáng tiếc khi đó chưa kịp nghe, bây có thể nói cho tại hạ biết được không?
Phía sau lập tức rơi vào trầm mặc, Tống Thanh Thư cho rằng nàng đã thay đổi chủ ý, hắn đang muốn tìm đề tài khác, thì một giọng nói âm trầm phát ra:
-Mộ Tuyết…. Đông Phương Mộ Tuyết…..
-Đông Phương Mộ Tuyết?
Tống Thanh Thư trong đánh động.
-Vậy là cô nương không phải thật sự là Đông Phương Bất Bại …
-Đông Phương Bất Bại là ca ca của ta.
Đông Phương Mộ Tuyết chậm rãi kể ra một bí ẩn của võ lâm:
-Lúc trước hắn chiếm đoạt vị trí giáo chủ từ tay Nhậm Ngã Hành, rồi vì mê muội tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, nên không có tinh lực quản lấy Nhật Nguyệt thần giáo, nên đem ta đến Hắc Mộc nhai, để ta thay mặt hắn xử lý giáo vụ, huynh muội chúng ta vốn là rất giống nhau, với lại người của Nhật Nguyệt thần giáo không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào giáo chủ, cho nên suốt thời gian dài không một ai nhìn ra kẽ hở, Đông Phương Bất Bại thì suốt ngày bế quan không ra ngoài, lâu dần, ta trên thực tế đã thành giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo.
-Vậy ca ca của cô nương bây giờ đang ở nơi nào?
Tống Thanh Thư nghĩ thầm “ Chỉ mới một Đông Phương Bất Bại đã là võ công cao siêu như vậy, nếu hai Đông Phương Bất Bại này kết hợp lại thì chuyện gì nghịch thiên cũng có thể làm được.
-Chết rồi…
Đông Phương Mộ Tuyết nói gọn lỏn.
-Chết như thế nào?
Tống Thanh Thư cẩn thận hỏi từng chút một.
-Ta giết.
-À…thì ra là cô nương sau khi khống chế được Nhật Nguyệt thần giáo, đương nhiên không cần thiết phải lưu lại Đông Phương Bất Bại nhỡ có một ngày sẽ cướp đi tất cả bấy nhiêu công lao cô nương tạo dựng.
Tống Thanh Thư thấy cũng bình thường, trên cõi đời này vì quyền lực, phụ giết tử, tử chuyện giết phụ đâu có thiếu chuyện đã xảy ra đâu? Nếu nàng đã đường đường làm Đông Phương Bất Bại mà không có chuyện quyết đoán như thế này, trái lại hắn mới thấy kỳ quái.
-Ta biết ngươi nói vậy là có ý gì….
Đông Phương Mộ Tuyết sau khi cỡi cả cái tiểu nội khố nhỏ ra, thì đem toàn bộ y phục mang đế cái giá hong đồ, rồi cau mày nói tiếp:
-Có điều ta không phải giết người là vì ngôi vị giáo chủ này, ca ca là người ta kính yêu nhất, chỉ cần hắn một câu nói, ta sẽ rút lui thoái ẩn khỏi Nhật Nguyệt thần giáo tuyệt đối không một lời oán hận.
-Vậy thì…. vì sao…?
Tống Thanh Thư nghe cử động của nàng, ảo tưởng thân thể Đông Phương Mộ Tuyết đang trần truồng nên muốn quay đầu nhìn, nhưng rồi vội vã tỉnh ngộ lại, mới không phạm vào sai lầm lớn.
Đông Phương Mộ Tuyết nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn, rồi mới chậm rãi đem y phục treo trên giá hong khô:
-Ngươi nếu như còn dám lay chuyển đầu một lần nữa, đừng có trách ta không nể giao tình.
-Um….là tại hạ sai rồi… cô nương nói tiếp tục đi..
Tống Thanh Thư cười khổ nói.
-Tất cả mọi chuyện trôi qua đều rất tốt, mãi đến khi Dương Liên Đình xuất hiện, chắc ngươi cũng nghe Nhậm Ngã Hành có nhắc đến bí quyết luyện Quỳ Hoa Bảo Điển điều đầu tiên chính là múa đao tự cung, ca ca của ta, hắn đã…… rồi sau này dần dần râu mép không còn nữa, giọng nói thay đổi, tính tình khác thường, không còn gần gủi nữ nhân, hắn đem bảy tiểu thiếp mang ra giết hết, toàn bộ tâm ý lại đặt ở trên thân tên xú nam nhân Dương Liên Đình.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyencv18 duy trì
Tống Thanh Thư nghe Đông Phương Mộ Tuyết khi nhắc đến cái tên Dương Liên Đình, giọng nói vẫn còn tràn ngập oán hận, liền vội vàng hỏi:
-Sau đó thì sao?
-Từ trước đến giờ ta không bao giờ nghĩ tới người ca ca trong lòng mình thương yêu nhất, sẽ có một ngày sẽ giống như nữ nhân như thế, có một ngày cho đến chết ta vẫn không quên được, đó là vào cái ngày ta bắt gặp ca ca ẻo lã kiều mỵ vô cùng nằm ở bên dưới thân của Dương Liên Đình, lúc ấy ta cảm thấy như là trời đất đổ sụp xuống… Nhưng là cho dù như vậy, ta vẫn hy vọng sau này sẽ khuyên bảo ca ca, đánh đuổi tránh xa Dương Liên Đình… mãi cho đến khi phát sinh một chuyện, lúc ấy ta đối với hắn mới triệt để thất vọng …
-Chuyện gì?
Tống Thanh Thư linh cảm Dương Liên Đình cùng Đông Phương Mộ Tuyết đã xảy ra một chuyện gì đó.
-Sau đó Dương Liên Đình lại đem chủ ý đánh tới trên người của ta.
Đông Phương Mộ Tuyết giọng nói đã lộ ra băng giá nói tiếp:
-Hắn muốn động tay động chân với ta, ta liền báo cho ca ca biết, để cho hắn nhận rõ bộ mặt thật Dương Liên Đình, nào ngờ ca ca lại không hề tức giận, trái lại còn đánh ta một bạt tai.. Ngày hôm sau, ca ca tìm tới ta, nói hắn bởi vì thân thể không có cách nào làm cho Dương Liên Đình thỏa mãn, sau đó bảo ta thay thế hắn hầu hạ Dương Liên Đình…Haha… Tống Thanh Thư ngươi có biết lúc đó trái tim ta lạnh lẽo đến dường nào?
-Hừ…Đông Phương Bất Bại đúng là cực phẩm trong đám cặn bả.
Tống Thanh Thư thực sự không thể nào hiểu được lại đem tiểu muội của mình đẩy cho nam sủng của mình, so với công chúa Kiến Ninh còn biến thái hơn.
-Đáng tiếc là lúc đó ta đánh không lại hắn…. Ta biết lấy tính tình của hắn, ta nếu là dám nói không, hắn tuyệt đối trước tiên sẽ chế phục ta, rồi đem ta đến Dương Liên Đình trong phòng, ta đành phải giả vờ đồng ý.
Đông Phương Mộ Tuyết kể ra tình hình ngày đó, nàng vẫn còn có cảm giác sợ hãi.
-Cái gì? Cô nương…
Nghe được nàng đáp ứng bồi lấy Dương Liên Đình, Tống Thanh Thư trong lòng quýnh lên, đang muốn quay mặt lại, thì một viên hòn đá nhỏ đã bay tới, Tống Thanh Thư vội vã xin tha,
-Sai lầm… sai lầm, chỉ là vô thức mà thôi, cô nương cứ kể tiếp… kể tiếp đi…
Đông Phương Mộ Tuyết không vội nói tiếp, mà chuyển qua một chuyện khác:
-Ngươi có biết tại sao ca ca ta lúc trước lại không giết Nhậm Ngã Hành?