Thâu Hương Cao Thủ Bản H - Chương 163: Một chút hi vọng sống
-Tại hạ vẫn cho là bởi vì Đông Phương Bất Bại… lòng dạ đàn bà nên không quyết đoán.
Tống Thanh Thư do dự rồi vẫn là nói ra ý nghĩ chân thực của mình.
-Hắn ngoài miệng nói thật dễ nghe, cái gì là Nhậm Ngã Hành năm xưa đối với hắn ơn trọng như núi, làm sao có thể hại đến tính mạng Nhậm Ngã Hành…
Đông Phương Mộ Tuyết sắc lạnh:
– Nói cho cùng, cũng là vì Hấp tinh đại pháp của Nhậm Ngã Hành .
-Hấp tinh đại pháp?
Tống Thanh Thư thấy nghi hoặc.
-Ca ca cô nương đã luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, vậy còn muốn Hấp tinh đại pháp để làm gì?
Đông Phương Mộ Tuyết nói:
-Hắn tự cung, tính cách cũng biến thành như nữ nhân, nhưng lúc nào cũng buồn phiền tại sao chính mình không thể chân chính là thân nữ nhân, mãi đến lúc Bình Nhất Chỉ đưa ra biện pháp có thể chuyển dời đổi đầu óc tâm trí của hắn qua hình hài của một nữ nhân thật sự…
-Sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ?
Tống Thanh Thư nhớ lại Bình Nhất Chỉ là một trong bốn đại thần y trong thiên hạ..
-Không sai, thân phận bên trong của Bình Nhất Chỉ là người của Nhật Nguyệt thần giáo.
-Lão ta thật có thể làm được?
Tống Thanh Thư suy nghĩ Bình Nhất Chỉ làm sao có khả năng thành công?
-Lão làm được!
Đông Phương Mộ Tuyết vừa khâm phục, lại vừa căm ghét:
– Ca ca vui mừng liền quyết định để Bình Nhất Chỉ giúp cho hắn thay đổi đầu óc tâm trí qua người của một nữ nhân.
-Hấp tinh đại pháp, chẳng lẽ…
Tống Thanh Thư hiểu ra vì sao Đông Phương Bất Bại lại cần công phu Hấp tinh đại pháp.
-Ca ca tuy muốn triệt để để làm một nữ nhân, nhưng lại tiếc một thân võ công tuyệt thế, do đó muốn dùng Hấp tinh đại pháp chuyển dời toàn bộ võ công đưa vào thân thể người nữ nhân và người nữ nhân đó sẽ mang đầu óc tâm trí của hắn.
Đông Phương Mộ Tuyết gật gù nói.
-Chỉ là Nhậm Ngã Hành không phải là kẻ dễ lừa, tuy rằng không biết Đông Phương Bất Bại tại sao lại mưu đồ lấy Hấp tinh đại pháp, nhưng biết chắc không có chuyện gì tốt, vì lẽ đó chưa từng nhả ra, sau đó ca ca không còn kiên nhẫn nữa, liền đi tìm kiếm đến phái Tiêu Dao trong truyền thuyết…
-Phái Tiêu Dao?
Tống Thanh Thư giật mình…
-Không sai, trong điển tịch của Nhật Nguyệt thần giáo có ghi chép, Hấp tinh đại pháp là thoát thai từ phái Tiêu Dao đó là Bắc Minh thần công, ca ca không chiếm đoạt được Hấp tinh đại pháp, liền dời sự chú ý qua Bắc Minh thần công.
-Tiêu Dao Thiên Sơn Đồng Mỗ, Lý Thu Thủy, Vô Nhai Tử đều là những người võ công tuyệt đỉnh, ca ca của cô nương e rằng không dễ lấy Bắc Minh thần công từ trong tay bọn họ được .
-Ngươi tuổi còn trẻ, nhưng đối với những bí ẩn võ lâm lại hiểu biết nhiều như vậy.
Đông Phương Mộ Tuyết ngạc nhiên liếc mắt nhìn hắn:
-Ta chỉ biết là ca ca hắn không tìm được Vô Nhai Tử, nhưng lần lượt bái phỏng được Linh Thứu cung Thiên Sơn Đồng Mỗ, cùng với Tây Hạ Thái phi Lý Thu Thủy, lúc quay về rất là khâm phục võ công của bọn họ.
Đông Phương Mộ Tuyết hồi ức lại nói tiếp:
– Sau khi trở về ca ca bế quan nửa năm, lại đi ra ngoài, khi quay lại đã chiếm được Bắc Minh thần công.
Nghe Đông Phương Mộ Tuyết kể rõ lên những này chuyện cũ năm xưa, Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đông Phương Mộ Tuyết mặt trầm như nước, ngước đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, lại rơi vào hồi ức
– Tuy rằng ca ca vẫn gạt ta nói nữ nhân hắn chọn lựa là Nhậm Doanh Doanh, nhưng trong lòng ta hiểu rõ, nữ nhân thay thế khẳng định chính là ta. Khoảng thời gian này Dương Liên Đình cũng vẫn quấn quít lấy ta, có điều mỗi lần hắn muốn gần gủi thì ta vẫn tránh né qua được, ca ca sau khi lấy được Bắc Minh thần công, nghĩ rằng sau khi thay đổi tâm trí qua bản thân ta, thì sẽ đem sự trong trắng của ta dâng hiến tình lang, vì lẽ đó thay đổi không để cho Dương Liên Đình tạm thời không dây dưa ta nữa.
-Vì vậy mà cô nương đối với Đông Phương Bất Bại động thủ?
Tống Thanh Thư đem hoàn cảnh của nàng đặt vào vị trí của mình, nhưng dù suy nghĩ thế nào để có thể hạ độc thủ, kết quả hoa mắt váng đầu cũng không nghĩ ra được phương án tốt nhất.
-Ngày đó ta võ công ta chưa chưa thành, còn lâu mới là đối thủ của ca ca..
-Vậy chẳng phải là cô nương chết chắc rồi?
Tống Thanh Thư vì tình thế nghiêm trọng của Đông Phương Mộ Tuyết mà lau mồ hôi mình đang tươm ra.
-Không sai…sau đó ta bị ca ca khống chế, làm cho hôn mê rồi đưa vào bên trong mật thất, sau đó hắn dùng Bắc Minh thần công đem toàn bộ công lực truyền vào trong cơ thể ta, rồi gọi Bình Nhất Chỉ bắt đầu tiến hành thay đổi tâm trí đầu óc của hắn…
Nói tới đây thì Đông Phương Mộ Tuyết dừng lại.
Tống Thanh Thư nghe qua thì nổi da gà, cũng không kịp nhớ cái gì nữa liền quay nhanh đầu lại, chỉ vào Đông Phương Mộ Tuyết, giọng nói run run:
-Vậy….vậy cô nương….chính là Đông Phương Bất Bại?
Đông Phương Mộ Tuyết đang đắm chìm vào ký ức cũng không ngờ tới Tống Thanh Thư kinh hoảng đến như vậy, nên cũng không kịp phản ứng.
Tống Thanh Thư nghe qua choáng váng đầu óc, nàng liền ý thức được hắn sắp xoay người trở lại, vội vã dùng trảo thủ hút tới cái áo choàng ngoài để trên giá, lấy tấm lụa quấn khoác vội lên thân thể của mình, khi Tống Thanh Thư quay đầu lại thì thoáng cái bắt gặp cặp đùi bạch ngọc vẫn còn lõa lồ đến gần bẹn đùi của nàng, khu vực đào nguyên bí ẩn mê người như ẩn như hiện bên dưới tấm vải lụa.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyencv18 duy trì
-Hừ…ngươi muốn tìm đường chết!
Mày liễu dựng thẳng, Đông Phương Mộ Tuyết căm tức nhìn Tống Thanh Thư.
Nhìn thoáng qua, đã lãnh hội đầy đủ phong tình, Tống Thanh Thư che giấu lúng túng, vội vã hỏi tới:
-Cô nương đến tột cùng chính là ai? Trong mật thất đến cùng phát sinh chuyện gì?
Năm xưa trong tuyệt cảnh gặp được sinh lộ, đó là chuyện mà Đông Phương Mộ Tuyết tâm đắc nhất, thấy Tống Thanh Thư vô cùng hiếu kỳ, tạm thời đè xuống cơn tức giận, khóe miệng cong lên:
-Ngươi đoán xem..