Thâu Hương Cao Thủ Bản H - Chương 217: Nơi nào lời nói thê lương
Tống Thanh Thư rất nhanh phản ứng lại, thuận miệng nói,
-Đã từng nhìn thấy hết rồi mà..
Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, Tống Thanh Thư vẫn xoay người, nơi này tuy hoang vắng, nhưng cũng không chắc là không có người đi ngang qua, nên hắn cũng không muốn lãi nhãi cùng Lạc Băng dẫn đến thêm rắc rối.
Thấy hắn xoay chuyển, Lạc Băng vội vàng núp ở góc tường, vội vàng đổi y phục thị vệ,
-Xong rồi.
Tống Thanh Thư quay đầu lại nhìn, lúc này là một thị vệ mi thanh mục tú đang đứng trước mặt hắn.
-Khuôn mặt trắng trẻo quá,
Tống Thanh Thư nhíu nhíu mày,
– Lát nữa đi theo tại hạ ở phía sau, nhớ cúi đầu.
Lạc Băng thấp giọng ” ừ “ một tiếng, Tống Thanh Thư mang theo nàng nghênh ngang tiến vào bên trong Dịch Phương quán,
Đi tới trong gian phòng của mình,
-Phu nhân giả nam trang, không thể để phu nhân ngủ cùng với các thị vệ, vậy hãy ở trong phòng của tại hạ.
-Cái gì?
Lạc Băng lập tức đang ngồi trên ghế đứng lên, dứt khoát nói,
-Tuyệt đối không được!
Tống Thanh Thư cũng không quan tâm tới nàng:
-Tùy ý phu nhân thôi.. nếu như không muốn ở đây, thì có thể từ cái cửa này đi ra ngoài, xem ai có thể giúp phu nhân cứu trượng phu mình cùng với người Hồng Hoa Hội. Nói thật chính phu nhân có thể yên ổn đi ra khỏi Thịnh kinh hay không thì cũng còn chưa biết…
Lạc Băng sắc mặt biến ảo không ngừng, mấy lần giơ bước chân, nhưng cuối cùng vẫn đành ngồi xuống:
-Được, có điều không cho phép ngươi đối với ta phi lễ.
Tống Thanh Thư kỳ quái nhìn Lạc Băng, hắn nghĩ thầm chẳng trách Hồng Hoa Hội khó có thành tựu làm được việc gì, chỉ nhìn vào Lạc Băng thì cũng có thể thấy được. Nàng đã là một phu nhân thành thục, mà cư xử nói chuyện như là một tiểu cô nương ngây thơ không biết gì vậy.
Nhưng hắn cũng không tranh cãi với nàng, nên chỉ nói qua loa vài tiếng rồi thôi.
-Bẩm báo đại nhân, Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền đã quay trở về.
Ngoài phòng truyền tới tiếng nói của một tên thị vệ.
-Cho bọn họ đi vào.
Tống Thanh Thư vẫn ung dung bưng một chén nước chè xanh uống, Lạc Băng nhưng ở bên cạnh đứng ngồi không yên.
-Đứng lên đi.
Tống Thanh Thư liếc nàng, một thân thị vệ hoá trang, làm gì có đạo lý cùng quan lớn ngồi chung một bàn, Lạc Băng mặt trắng nhợt, liền đứng lên ở một góc, cúi đầu lặng lẽ không nói.
-Đây chính là…?
Trương, Triệu hai người vừa vào phòng đang định mở miệng, đột nhiên nhìn thấy Lạc Băng đứng bên trong góc, lập tức ngừng lại không nói.
-Không có chuyện gì, người của mình.
Tống Thanh Thư cũng không muốn giải thích, chuyện bí mật của đại quan đó là bình thường, nếu mỗi chuyện đều phải giải thích với thuộc hạ, thì càng bị hoài nghi,
-Như thế nào, có tra được tin tức gì không?
Trương, Triệu hai người lập tức vẻ mặt khó khăn:
– Điền Quy Nông gần đây đúng là biến mất không thấy tăm hơi, còn hắn bị giam giữ ở nơi nào, không tra ra được.
Tống Thanh Thư không nói gì.
-Chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm.
Trương, Triệu hai người liền vội vàng nói.
-Không cần, ta đã tra được.
Tống Thanh Thư lạnh lùng nói.
-Chúng ta nhiều người như vậy điều tra, cũng không nắm được tin tức gì hữu dụng, đại nhân đi ra ngoài dự tiệc một chút thì tra được, quả nhiên cao minh!”
Trương Khang Niên cùng Triệu Tề Hiền liếc mắt nhìn nhau, giơ ngón tay cái lên.
-Một lũ buồn nôn.
Lạc Băng thấy hai người dáng vẻ nịnh nọt, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trương Triệu hai người công lực không đủ, nên nghe không rõ nàng, Tống Thanh Thư thì khác, hắn quay đầu lại trừng mắt với nàng, ra hiệu đừng có lắm lời.
-Đúng rồi, Tống đại nhân… vấn đề danh sách quan binh ở Thịnh Kinh mà triều đình ban thưởng cùng với mức bao nhiêu, các quan chức đang chờ đợi đại nhân cho biết chủ ý.
Triệu Tề Hiền cẩn thận nói.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyencv18 duy trì
-Nói bọn họ tạm thời chờ, lúc nào Sứ tiết mang người đến sẽ thương lượng với bọn họ.
Tống Thanh Thư phất tay một cái, nhưng trong lòng đang suy nghĩ: “ Phải tìm cách có thể danh chính ngôn thuận ở lại trong Thịnh Kinh, để có thời gian đem những chuyện cần làm cho xong xuôi…”
Triệu Tề Hiền không biết Tống Thanh Thư cố ý kéo dài thời gian công vụ là vì có vấn đề gì? Nhưng dĩ nhiên Triệu Tề Hiền cũng đồng ý ở lại Thịnh kinh càng lâu càng tốt.
-Hiếm khi thấy thanh tĩnh một lúc.
Tống Thanh Thư chậm rãi xoay người, thở dài.
Hôm qua Hoằng Lịch ở Vương phủ thiết yến qua đi, ngày hôm nay văn võ bá quan Thịnh kinh thành cũng dồn dập đưa tới thiếp mời xin hắn quá phủ dự tiệc, hắn kêu thủ hạ sắp xếp nhật trình, đa số đều từ chối hoặc là phái thủ hạ đến để biểu thị tâm ý, thế nhưng có mấy người thì hắn phải cần tự mình đi đến, như là Tổng đốc, Tuần Phủ, Đề Đốc ba người này nhất định phải đi, bọn họ là những quan lại thân cận bên cạnh Bảo thân vương, trước khi đi Khang Hi có dặn phải viếng thăm mấy người này.
Lúc này cách dạ yến còn có một quãng thời gian, Tống Thanh Thư ngồi ở trên giường ngồi xếp bằng bắt đầu luyện khí, Lạc Băng nhìn thấy thì tâm ý ám sinh khâm phục:
“Nam nhân này tuy rằng đáng ghét, thế nhưng tại mọi thời khắc đều cố gắng luyện công, chẳng trách võ công hắn lại cao như vậy…”
Tống Thanh Thư đột nhiên mở mắt ra, Lạc Băng lập tức dời đi ánh mắt, bất giác hắn ngoắc tay nói:
-Phu nhân tới đây.
-Làm gì?
Lạc Băng cảnh giác liếc mắt nhìn hắn.
-Giúp tại hạ luyện công.
Tống Thanh Thư nghiêm nghị nói , hắn biết rõ ràng thời gian của chính mình tại nơi đây không có nhiều, phải nắm chặt tìm cách tăng lên công lực, không chỉ vì Thịnh kinh lần này, mà còn vì những ngày sắp tới nhỡ chẳng may lại xảy ra chuyện gì.
-Ta làm sao giúp người?
Lạc Băng ngạc nhiên nhìn hắn.
-Phu nhân cứ tới đây thì liền biết.
Tống Thanh Thư khóe môi lộ ra một nụ cười.
-Ta không!
Cảm giác được trong nụ cười quái lạ của hắn, Lạc Băng liền từ chối.
-Nếu như phu nhân muốn thuận lợi cứu ra được trượng phu của mình, thì phải mong cho tại hạ võ công được luyện cao hơn cho thỏa đáng, chứ đến thời điểm cần có gì sơ xuất, phu nhân có khóc thì cũng hối hận không kịp.
Tống Thanh Thư cũng không vội vã, nhàn nhạt nhìn nàng.
-Thời gian ngắn như vậy, công lực của ngươi có thể tăng cao lên được bao nhiêu?
Lạc Băng nghi ngờ nhìn hắn.
-Tại hạ tu luyện công pháp có chút khác với tất cả mọi người, công lực cao thấp không phải dựa vào thời gian để tích lũy.
Tống Thanh Thư đáp.
Thấy Lạc Băng cũng không tin, Tống Thanh Thư cười nói:
-Phu nhân thấy võ công của tại hạ như thế nào?
Tuy rằng không muốn thừa nhận, thế nhưng Lạc Băng vẫn phải gật đầu:
-Rất cao..
-Người của Hồng Hoa Hội luyện công có chăm chỉ không?
Tống Thanh Thư tiếp tục hỏi.
-Vì đại nghiệp phản Thanh, các huynh đệ đương nhiên liều mạng luyện công từ năm này qua năm khác không ngừng nghỉ.
Lạc Băng cắn răng đáp.
-Phu nhân xem niên kỷ tại hạ so với các đương gia của Hồng Hoa Hội thì thấp hơn, nhưng võ công tại hạ thì cao hơn nhiều, vậy thì phu nhân có thấy tại hạ dựa vào thời gian để tăng trưởng công lực sao?
Tống Thanh Thư hai tay mở ra.
Lạc Băng thấy hắn nói cũng có mấy phần đạo lý, do dự một lát, vẫn là từng bước từng bước đến gần bên giường, nhỏ giọng hỏi:
-Vậy ngươi muốn ta phối hợp làm sao để giúp ngươi luyện công?
-Trước tiên đem y phục thoát ra.
Tống Thanh Thư vẻ mặt bình thản nói.
-Cái gì! Ngươi đùa bỡn với ta?
Lạc Băng giận tím mặt, liền xoay người rời đi, nào ngờ bàn tay Tống Thanh Thư lập tức duỗi tới, nắm lấy nàng hướng về trên giường kéo một cái, Lạc Băng mất đi cân bằng, ngã ngay vào trong lòng hắn.
-Tại hạ chính là muốn đùa bỡn với phu nhân, bây giờ mới biết sao?
Tống Thanh Thư nhìn nữ nhân nằm trong lòng, đắc ý nói.
-Thả ra ta!
Lạc Băng dùng sức giãy dụa, nhưng toàn bộ thân thể vẫn cứ bị Tống Thanh Thư vững vàng nắm giữ.
-Chớ cùng với tại hạ làm cái gì trinh tiết liệt nữ, chúng ta cũng đã từng làm qua việc phu thê chi thực,
Tống Thanh Thư trong mắt loé ra tàn nhẫn,
– Lần trước phu nhân giựt giây Viên phu nhân, giờ thì tại hạ sẽ tính sổ với phu nhân đây..
Nói xong hắn liền thành thạo đem bộ quần áo đại nội thị vệ trên người Lạc Băng lột ra.
“Còn không phải ngươi lần trước làm hại chúng ta Hồng Hoa hội hành thích thất bại, ta nhất thời phẫn nộ mới làm như vậy.” Biết rõ vô dụng, Lạc Băng vẫn là giải thích nói.
“Vậy ta cũng có thể nói các ngươi một khi ám sát thành công, ta cũng sắp gặp phải khám nhà diệt tộc đại họa.” Tống Thanh Thư trong lòng bổ sung một câu, đáng tiếc trong nhà liền ta một người cô đơn, “Các ngươi có làm như vậy lý do, đáng tiếc các ngươi làm sự tình thương tổn tới ta, cũng ảnh hưởng kế hoạch của ta, ta tự nhiên sẽ xuất thủ ngăn cản, kết quả các ngươi đánh không lại ta, cái này lại trách được ai?”
“Ngươi đây là lời lẽ sai trái, chẳng lẽ nắm tay người nào lớn, ai liền đại biểu cho chân lý a?” Lạc Băng cả giận nói.
“Chẳng lẽ không phải a?” Tống Thanh Thư hỏi ngược lại.
Lạc Băng bị hỏi đến sững sờ, nghĩ đến bây giờ loạn thế, đột nhiên phát hiện vậy mà không thể nào phản bác, “Nắm đấm lớn người mặc dù có thể thắng được tạm thời thắng lợi, nhưng là khó chắn người trong thiên hạ miệng lưỡi.” Lạc Băng rốt cục nghĩ đến phản bác lý do.
“Người trong thiên hạ miệng lưỡi?” Tống Thanh Thư phảng phất bị chọc giận, dừng lại làm ác hai tay, hừ lạnh nói, “Thiết Mộc Chân đánh trận động một tí đồ thành diệt tộc, làm sao từng để ý qua cái gì miệng lưỡi, tham gia quân ngũ lâm dưới thành thời điểm, những cái kia đối với hắn dùng ngòi bút làm vũ khí người không phải nghe ngóng rồi chuồn chính là nâng thành đầu hàng, miệng lưỡi thì có ích lợi gì. Đừng nói gì đến lịch sử tự có công luận, Mông Cổ chinh phục thế giới, tạo thành Trung Nguyên bạch cốt ngàn dặm, Tây Vực hoang tàn vắng vẻ, trăm ngàn năm về sau, còn không phải một câu xúc tiến dung hợp dân tộc, Trung Tây phương giao lưu sơ lược? Ha ha, lúc trước Tây Vực chư quốc mấy ngàn dặm đều không nhìn thấy một bóng người, ta cũng muốn biết Trung Tây mới là làm sao giao lưu… Lạc Băng, ngươi có biết hay không vì cái gì Mông Cổ quân đội hội chiến đều thắng?”
Lạc Băng mặc dù cảm thấy hai người lấy như thế tư thế đến đòi luận những này, không khỏi quá mức hoang đường, nhưng vẫn là đáp: “Mông Cổ kỵ binh tới lui như gió, kỵ xạ chi thuật Thiên Hạ Vô Song, bởi vậy uy chấn thiên hạ.”
“Tốt một cái tới lui như gió, ” Tống Thanh Thư trầm giọng nói, “Cổ đại trong chiến tranh, tính cơ động chính là vương đạo, Mông Cổ quân đội sở dĩ có thể tới lui như gió, ngược lại không hoàn toàn là bởi vì bọn hắn đều là kỵ binh, càng quan trọng hơn một điểm là bọn hắn đánh trận xưa nay không cần hậu cần, cần thiết quân lương trực tiếp từ đối thủ bách tính trong tay đoạt. Trung Nguyên chính quyền đánh cái cầm, xuất động mười vạn đại quân, thường thường cần vận dụng gần trăm vạn nhân viên hậu cần, tính cơ động như thế chi chênh lệch, lại thế nào đánh thắng được.”
“Mông Cổ ác giả ác báo, bọn hắn từ bách tính trong tay đoạt lương, tất nhiên sẽ kích thích những cái kia bách tính liều chết phản kháng, ta nhìn cũng là không phải cái gì Cao Minh thủ đoạn.” Lạc Băng cũng là đọc qua một chút sách sử, tự nhiên biết kích thích dân biến là bực nào không khôn ngoan.
“Đúng như là như lời ngươi nói, từ cổ chí kim, mặc kệ cái nào thời kỳ quân đội cũng không dám như thế không chút kiêng kỵ đoạt lương, cũng nên lo lắng đến làm cho tiếng oán than dậy đất, nghĩa quân nổi lên bốn phía. Thế nhưng là Mông Cổ lại so với bọn hắn ác hơn nhiều, đoạt giao lương ăn trực tiếp đồ thành, tự nhiên không có cái gì tiếng oán than dậy đất, nghĩa quân nổi lên bốn phía tình huống xuất hiện.” Tống Thanh Thư thanh âm bên trong mang theo một hơi khí lạnh. Trong lịch sử Mông Kim chiến tranh qua đi, Tống triều quân đội tiến vào Lạc Dương cái này đã từng vô cùng phồn hoa thành phố lớn, toàn bộ trong thành thế mà chỉ còn lại có mấy trăm gia đình, kia là cỡ nào thê lương cùng bi thảm.