Thâu Hương Cao Thủ Bản H - CHƯƠNG 247: CÒN MUỐN NHẤT LONG NHỊ PHƯỢNG.
-Hai nha hoàn này thân thể xinh đẹp khêu gợi hơn người . .
Một giọng nói hèn mọn truyền ra, nương theo là tiếng nghẹn ngào của nữ nhân.
-Chúng ta chỉ sờ soạng hai nha hoàn này chứ đừng có làm quá mức, bọn họ là do thiếu gia bắt đấy.
Một tên khác khuyên nhủ.
-Khà khà…thiếu gia coi trọng chính là các phu nhân của Vi tước phủ, hai nha hoàn này tuy rằng dáng dấp xinh đẹp, nhưng không đến mức vào được trong mắt thiếu gia đâu. Thiếu gia bắt lấy bọn họ là vì dẫn dụ dỗ các phu nhân Vi tước phủ đến đây cứu, bây giờ đã bắt được một phu nhân, hai nha hoàn này tự nhiên không còn có tác dụng gì, đây là chúng ta được tiện nghi mà.
Going nói hèn mọn tiếp tục vang lên.
-Thiếu gia đúng là thần cơ diệu toán, biết các phu nhân Vi tước phủ trước đây đều là giang hồ nữ hiệp, dựa vào biết võ công, gặp phải chuyện như thế này nhất định sẽ lẻn vào Đông phủ cứu nha hoàn của mình, làm sao biết Đông phủ đã sớm cho người mai phục, chờ các nàng tự chui đầu vào lưới đây.
Tên còn lại biểu lộ cảm xúc.
Tống Thanh Thư xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy Đào Hồng, Liễu Lục y phục đã bị cởi ra vứt ở bên cạnh, hai tay bị trói ngoặt lại phía sau, miệng cũng bị nhét vải vào, Đào Hồng trước người chỉ còn cái yếm cùng tiểu nội khố, màu xanh cái yếm cùng màu xanh cái tiểu nội khố như ẩn như hiện, lộ ra da thịt trắng noãn nhẵn nhụi, cặp vú tuy bị màu xanh cái yếm bao vây lấy, nhưng nhìn thấy rỏ ràng hai đầu núm vú đội lên, gốc chân vú mép tròn no đủ tản mát ra vô cùng mị lực, eo thon dương liễu dịu dàng nắm chặt, cái bụng bằng phẳng, cái mông cũng rất tròn ngạo nghễ ưỡn lên, hai chân thon dài rắn chắc, nhìn qua Liễu Lục cũng lộ ra một thân trắng noãn da thịt nhẵn nhụi, hai bầu vú dưới cái yếm màu vàng nhạt cao cao nổi lên, bầu vú no đủ tản mát ra khêu gợi người, chính giữa cặp đùi thon dài là một tiểu nội khố nhỏ bé màu màu vàng, đơn bạc tấm vải tơ hiển lộ ra bên dưới khu vực thần bí nhấp nhô thảm cỏ đen mờ ảo, nhìn hai gã nam nhân tới gần, trong ánh mắt tràn các nàng ngập tràn kinh hoảng.
Biết tiếp tục nghe tiếp cũng không có thu thêm tin tức giá trị gì nữa, Tống Thanh Thư đẩy ra cánh cửa xông vào vào, hai tên hộ viện phản ứng, nhưng vẫn không kịp, lập tức liền bị Tống Thanh Thư điểm trúng huyệt đạo.
-Các ngươi vừa rồi nói tới bắt được phu nhân Vi tước phủ, hiện đang ở nơi nào?
Tống Thanh Thư nhìn hai người trầm giọng hỏi.
Hai tên hộ viện cũng kiên cường, không hé rang lên tiếng, Tống Thanh Thư sớm đoán được tình huống này, tiện tay điểm huyệt ngủ một tên, còn lại tên vừa rồi có giọng nói hèn mọn kia..
-Ngươi. . . ngươi làm gì với hắn?
Thanh âm đối phương giật mình.
-Chỉ làm hắn ngất đi thôi,
Tống Thanh Thư tiếp tục nói,
-Có như vậy, thì hắn sẽ không nghe được lơi của ngươi nói, hãy cho ta biết phu nhân kia hiện tại ở nơi nào, nói xong ta sẽ thả các ngươi.
Thấy đối phương trên mặt vẫn trơ trơ, Tống Thanh Thư cười lạnh,
-Ngươi không nói cũng không sao, ta giết ngươi rồi hỏi lại hắn cũng được.
-Vạn nhất hắn cũng không nói, ngươi sẽ không còn manh mối.
Tên hộ viện trong lòng kinh hoảng, hắn cũng không phải là loại người cứng rắn, chỉ là biết nếu ngày hôm nay để lộ bí mật, dựa theo quyền thế Đông gia, kết cục của mình so với chết đi còn đỡ khổ hơn.
-Nếu hắn thấy đồng bọn chết ở trước mặt mìn , ta nghĩ hắn sẽ hợp tác đấy.
Nói xong Tống Thanh Thư liền bóp cổ của đối phương, từng chút gia tăng sức lực.
-Mau buông tay, ta nói…ta nói.
Từ cổ truyền đến đau nhức, cả người tên hộ viện run rẩy, vội vã cầu xin.
-Ngươi lúc nào nói xong, ta sẽ buông tay.
Tống Thanh Thư sau khi đe dọa, đối phương quả nhiên đi vào khuôn phép..
-Phu nhân đó bị mang tới trong phòng của thiếu gia.
Hộ viện cảm thấy mình sắp không thở nỗi rồi, không ngừng ho khan, nhanh chóng nói.
-Gian phòng của thiếu gia ngươi ở đâu?
Tống Thanh Thư trong lòng lo lắng Song Nhi, trên tay khí lực lại gia tăng mấy phần.
-Đông. . . phía đông bắc Ỷ thúy viên.
Hộ viện trướng đỏ mặt lên, trên cổ gân xanh phồng ra..
-Ỷ thúy viên?
Tống Thanh Thư trong lòng ghi nhớ cái tên này, một chưởng đem đối phương đánh ngất đi.
Sau khi cỡi trói, Đào Hồng, Liễu Lục nhanh chóng mặc lại y phục, Tống Thanh Thư vừa tới gần, thì hai nha hoàn co rụt người lại.
-Là ta….
Tống Thanh Thư đem cái khăn che mặt kéo xuống, nhìn hai nàng nói.
-Tống đại nhân…
Hai nha hoàn nhìn thấy người quen thuộc, mừng đến phát khóc.
-Hiện tại cấp bách, không cần nói nhiều, ta trước tiên đưa ngươi ra ngoài Đông phủ, vì còn phải cứu thiếu phu nhân.
Tống Thanh Thư nhanh chóng nói.
-Tống đại nhân, trước cứ cứu thiếu phu nhân đi, nàng đang gặp nguy hiểm.
Hai nha hoàn cùng một lời nói.
-Nhưng các ngươi ở lại chỗ này quá nguy hiểm, nhỡ có người đến, các ngươi sẽ không cách nào chạy thoát. Đừng cãi lời, đi mau.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyencv18 duy trì
Tống Thanh Thư lắc đầu, không đợi hai nha hoàn biện bạch, tliền mỗi tay ôm một nha hoàn về tường viện Đông phủ bay đi.
Tống Thanh Thư vì vội vã cứu Song Nhi, nên vận dụng khinh công Đạp Sa Vô Ngân, hai nha hoàn thấy bên tai tiếng vù vù vang vọng, đến khi phản ứng lại, thì đã ở bên ngoài Đông phủ rồi..
-Các ngươi trước cứ về Vi Tước phủ, ta đi cứu các thiếu phu nhân của các ngươi.
Tống Thanh Thư mới vừa nói xong liền biến mất, hướng về Đông phủ bay đi.
Hai nha hoàn đồng thời rơi vào trầm mặc, trong quan niệm của các nàng, hạ nhân chỉ có hi sinh chính mình để cứu chủ nhân, vì lẽ đó ở trong Đông phủ hai nàng đều nói để cho Tống Thanh Thư đi cứu thiếu phu nhân của các nàng, nào ngờ Tống Thanh Thư trong đầu không phân biệt, cứ như vậy đem hai nàng cứu trước đưa ra ngoài.
-Tống đại nhân so với những người khác so ra, không giống…không giống nhau.
Đào Hồng thở dài nói.
-Đúng đấy …
Liễu Lục hai mắt cũng có chút thất thần,
-Hi vọng Tống đại nhân đem thiếu phu nhân cứu ra bình an.
Bây giờ Tống Thanh Thư vận dụng khinh công Đạp Sa Vô Ngân, ở trong Đông phủ xẹt qua, giống như một con cú đêm, đám hộ viện đông đạo, nhưng không ai chú ý tới trên đỉnh đầu mình có kẻ xâm nhập.
Thân trên không trung, toàn bộ bố cục Đông phủ, Tống Thanh Thư nhìn không sót chỗ nào, rất nhanh tìm tới phía góc đông bắc Ỷ thúy viên, chú ý tới đám thị vệ đứng gác chung quanh, Tống Thanh Thư nhướng mày, không muốn đánh rắn động cỏ, lặng lẽ từ phóng lên trên nóc tiến đến.
Dựa theo phía dưới gian nhà âm thanh truyền đến, Tống Thanh Thư cũng tìm gian phòng của Đông Ngạc Luân Đại, móc ra một mảnh ngói trên nóc nhà, Tống Thanh Thư đưa mắt nhìn xuống.
-Thiếu phu nhân, ngươi có thể chịu đựng rất tốt đấy, đã trúng độc của ta, lại có thể duy trì thanh minh đến bây giờ.
Nghe được câu của Đông Ngạc Luân Đại, Tống Thanh Thư cả kinh, Song Nhi đã bị trúng độc?
-Ta và Đông gia không thù không oán, vì sao ngươi lại ba lần bốn lượt cứ nhằm vào ta?
Một giọng nữ nhân run run truyền đến, Tống Thanh Thư di chuyển ánh mắt, thấy bên giường đang ngồi một cô nương xinh đẹp, khuôn mặt ửng hồng, trên trán tươm ra những giọt mồ hôi, hai tay bấu lấy thật chặt sự thành giường, những đầu ngón tay bởi vì dùng sức quá mức trở nên trắng bệch, không phải Song Nhi thì còn là ai?
-Không thù không oán?
Ngạc Luân Đại cười lạnh,
-Thiếu phu nhân đương nhiên cùng Đông gia không có thù gì oán, nhưng phu quân ma quỷ kia của thiếu phu nhân thì lại không như thế.”
-Tiểu Bảo?
Song Nhi thất thần, nghi hoặc hỏi,
-Hắn làm gì mà đắc tội với Đông gia?”
-Lúc trước Vi Tiểu Bảo vô lại kia, giúp hoàng thượng diệt trừ Ngao Bái, có thể nói đã trở thành tâm phúc của hoàng thượng, hắn không đem Đông gia để vào ở trong mắt, lại dám trêu ghẹo danh xưng của phụ thân ta!
Đông Ngạc Luân Đại đem chuyện ân oán ngày trước nói kể lại rồi nói,
– Phụ thân ta đại lượng không tính toán với hắn, có điều ta thì hàm dưỡng không tốt như vậy. Đáng tiếc Vi Tiểu Bảo đã đi đời nhà ma, ta muốn báo thù cũng báo không được, cho nên mới đem mục tiêu trả lên trên thân thể mấy phu nhân của hắn.
-Tiểu Bảo hắn nói như vậy cũng không có chú ý gì, hắn không phải cố tình mạo phạm đến Đông gia, nếu vậy ta thay mặt hắn hướng về các ngươi tạ lỗi.
Song Nhi cũng đã rõ ràng rồi đầu đuôi câu chuyện, cố gắng tỉnh táo nói.
-Nếu như lời tạ lỗi hữu dụng, trên đời này sao còn có nhiều ân oán như vậy?
Ngạc Luân Đại khinh thường khoát tay áo,
-Hừ… Vi Tiểu Bảo gây nghiệt, hắn không trả được, thì cứ để phu nhân của hắn trả thay cũng tốt..
-Rõ ràng là Tiểu Bảo khi còn sống, Đông gia các ngươi không dám tìm tới, bây giờ ở đây lại nói mạnh miệng, quả thực là buồn cười.
Song Nhi rất nhanh đánh gãy lời của đối phương.
-Tùy tiện phu nhân muốn nói thế nào cũng được,
Đông Ngạc Luân Đại cũng không tức giận, trái lại say mê nhìn Song Nhi nói,
-Phu nhân bây giờ có phải là cảm thấy cả người như nhũn ra toả nhiệt, ở bên dưới hạ thể là phảng phất bị trùng phá, bên trong như đê đập tràn ra hồng thủy, dâng trào ra?
Nói xong hắn sỗ sàng nhìn xuống giữa hai chân Song Nhi, nơi đáy quần nàng quả nhiên chất lỏng dịch nhờn đã rỉ ra làm thấm ra ướt lan ra bên ngoài làn vải lụa quần..
-Vô liêm sỉ!
Song Nhi quát mắng, chỉ tiếc bởi vì tác dụng dược lực, giọng nói mắng ra phảng phất như hờn dỗi vậy,
-Ngươi cho ta uống dược vật gì?
-Dược vật này có cái tên phi thường dễ nghe, gọi ‘’ Mê Xuân Tửu “ chỉ thua đệ nhất dâm dược thiên hạ ‘’ Kỳ dâm hợp hoan tán ‘’ mà thôi, dược vật này không cần nói đụng vào, chỉ cần pha rượu ngửi một hồi thì thân thể cũng đã không chịu được, huống chi thiếu phu nhân vừa rồi lại được ta cho ăn nhiều như vậy. . .
Đông Ngạc Luân Đại cất tiếng cười to,
-Phu nhân có biết dược vật này là nơi nào đến?”
Song Nhi đỏ mặt phi một cái:
-Loại hạ lưu này, làm sao ta biết.
-Đây chính là phu quân của thiếu phu nhân đưa cho ta.
Đông Ngạc Luân Đại cười đắc ý vô cùng.
-Cái gì?
Song Nhi trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, lập tức lắc đầu nói,
-Không thể nào, ngươi gạt ta.
– Vi Tiểu Bảo khi còn sống thời điểm là đệ nhất tâm phúc của hoàng thượng trước mặt mọi người, vào lúc ấy xác thực ta không dám manh động, đành phải giả vờ kết giao cùng hắn, để tìm tới trên người hắn lộ ra sơ hở.
Đông Ngạc Luân Đại nhớ lại chuyện ngày trước, sắc mặt trầm xuống,
-Dược vật này chính là ngày nào đó cùng hắn đi đến Dương Châu, trước đây Lệ Xuân viện có sử dụng một loại rượu thuốc Tây Vực tên là Mê xuân tửu, không giống với các loại rượu thuốc thông thường, loại rượu này sẽ không làm cho người uống say hôn mê bất tỉnh, mà chỉ kích thích sự đòi hỏi tiềm tàng dục vọng trong thân thể, có thể khiến người bất tri bất giác bị trầm luân sa đọa, sau khi tan rượu sẽ lầm tưởng rằng tất cả mọi chuyện xảy ra là do bản thân mình muốn. . .
Nghe hắn nhấc lên Lệ Xuân viện, Song Nhi biết rằng có thể đúng là Tiểu Bảo đã đưa hắn, toàn thân nàng liền lạnh ngắt.
-Nhắc tới đúng là mỉa mai,
Đông Ngạc Luân Đại đứng lên, từng bước áp sát tới bên giường Song Nhi,
– Vi Tiểu Bảo cho ta dược vật, ta lại dùng ở chính trên thân thể thiếu phu nhân của hắn. Hắn dưới suối vàng nếu có biết chắc chắn là chết không nhắm mắt, ha ha….
Đông Ngạc Luân Đại cất tiếng cười to, nhìn thấy ánh mắt Song Nhi dần dần mê ly, càng đắc ý:
-Chỉ là đáng tiếc, để cho nhị phu nhân họ Phương kia chạy mất, vốn là ta là dự định bắt lấy cả hai phu nhân của Vi Tiểu bảo, sẽ hý lộng trò nhất long nhị phượng, phát tiết trên người cả hai phu nhân của hắn, thì mới có thể giải được mối hận ngày trước a….
-Đừng tới đây..
Song Nhi tràn ngập kinh hoàng, nàng vốn định nhân cơ hội điểm huyệt đạo của Đông Ngạc Luân, nhưng lúc này dược tính đã bộc phát quá mãnh liệt, nàng cảm thấy cả người toả nhiệt như nhũn ra.
-Khà khà, gọi đi…thiếu phu nhân gọi càng lớn tiếng, ta càng hưng phấn, trong lòng dự trả thù cũng thêm thích thúi, lúc này không ai đến cứu phu nhân đâu.
Đông Ngạc Luân Đại cười to, chà xát hai tay, đưa tay sờ vào đôi gò má đỏ ửng của Song Nhi cái.
Bất chợt “ rầm “ một tiếng, theo mái ngói vỡ vụn, một người bịt mặt từ trên cao giáng xuống, Đông Ngạc Luân Đại kinh ngạc thì đã bị đối phương điểm trúng huyệt đạo rồi.
Thấy có người xuất thủ cứu giúp, Song Nhi thần kinh tạm bớt căng thẳng, cả người không khống chế được, từ trên giường ngã xuống đất, Tống Thanh Thư vội vã đưa tay đỡ lấy Song Nhi cả người xụi lơ ôm vào trong lòng.
-Các hạ là người phương nào, dám quản tới gia sự của Đông gia !”
Đông Ngạc Luân Đại vừa giận vừa sợ.
-Đông công tử dùng thủ đoạn hạ lưu bắt nạt một vị vong nhân, làm hư hỏng thể diện của Đông gia quá.
-Ngươi là ai… đừng đụng vào ta!
Chóp mũi truyền đến khí tức của giống đực, trúng xuân dược Song Nhi cảm thấy tựa như mình tham lam hít ngửi, bên dưới hạ thể càng thêm cồn cào khát khao được có đồ vật gì đó nhét vào, nàng cả kinh, trong ánh mắt lộ ra một ít thanh minh, cố ra sức đẩy Tống Thanh Thư ra, cả người co lại.
Đám thị vệ canh chừng bên ngoài đã nghe được động tĩnh, dồn dập chạy đến bao quanh gian phòng, Tống Thanh Thư liền vội thấp giọng:
-Thiếu phu nhân, là ta…
Song Nhi ngẩn ngơ khi nghe được, đã biểu hiện yên tâm.
Nói xong Tống Thanh Thư đem Song Nhi ôm chặt vào trong ngực, nhìn cổ áo của nàng đã mở rộng hiển lộ rỏ ràng cái yếm màu đỏ, trong lòng càng thêm giận dữ, quay đầu lại trừng mắt Đông Ngạc Luân Đại:
-Thiếu phu nhân, tại hạ sẽ giết tên đê tiện vô liêm sỉ tiểu nhân này để trả thù cho thiếu phu nhân.
-Không muốn…mau mang muội đi.
Song Nhi mười ngón tay giử chặt cánh tay Tống Thanh Thư, giọng nói run rẫy, hiển nhiên là đang khổ sở chống lại dược lực.
Ngay vào lúc này, thị vệ Đông phủ đã xông vào, Tống Thanh Thư thấy dáng dấp của Song Nhi không tiện lại để những người khác nhìn thấy, nên quay về phía Đông Ngạc Luân Đại rít giọng nói:
– Hôm nay coi như ngươi gặp may mắn…
Nói xong lòng bàn chân giẫm một cái, hắn ôm Song Nhi phóng lên nóc nhà xông ra ngoài, một đường mũi chân giẫm nhẹ chút, rất nhanh đã rời xa khỏi Đông phủ.
Đột nhiên cảm thấy một đôi bầu vú mềm nhuyễn đang cạ vào trong ngực của, Tống Thanh Thư vội vã dừng lại, cúi đầu nhìn mỹ nhân trong lòng:
-Thiếu phu nhân..cảm thấy trong người thế nào rồi.
-Tống đại ca, muội nóng trong người quá..
Song Nhi giọng nói bình thường vốn đã mềm mại êm tai, bây giờ trong người đang trúng xuân dược càng thêm ngọt ngào nũng nịu, nghe được Tống Thanh Thư tâm thấy mình như sắp hòa tan.
Song Nhi mặt đỏ ửng, đôi môi đỏ hơi hé, khiến Tống Thanh Thư suýt chút nữa nắm giữ không được đã hôn lên miệng nàng rồi, cổ áo áo cũng bị xả rộng ra, vái yếm lệch một bên lộ ra như bầu vú tròn trịa ẩn như hiện.
Mới vừa đưa tay kéo cổ áo nàng khép lại, thì Song Nhi lại xả kéo ra, Tống Thanh Thư cười khổ nói:
-Thiếu phu nhân.. mặc áo lại đi..
-Không … muội nóng quá..
Song Nhi mơ màng gắt giọng, đôi môi chín mọng tìm đến trên cổ của hắn le lưỡi ra liếm tựa như là tìm kiếm thuốc giải dược vậy, cảm nhận được nhiệt độ đầu lưỡi của nàng tiếp xúc trên da thịt, Tống Thanh Thư cả người run lên đứng yên bất động, do dự một lúc, Tống Thanh Thư ôm nàng hướng về trong thành chạy đi, tăng nhanh bước chân.
Hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ, làm một người nam nhân bình thường, giờ khắc này thừa cơ đem Song Nhi đẩy ngã, sau đó Song Nhi tỉnh lại, cũng không cách nào nói được cái gì.
Có điều Tống Thanh Thư không muốn như vậy, trên đời này, có những nữ nhân chỉ cần nhìn thấy là muốn chiếm đoạt thân thể của các nàng rồi, nhưng cũng có những nữ nhân, không chỉ là muốn chiếm được thân thể của đối phương, mà còn muốn thu phục được cả nhân tâm của nàng, vì lẽ đó trong lúc Song Nhi không được tỉnh táo, hắn không muốn cùng nàng phát sinh cái loại quan hệ kia, vì thế hắn mới có thể miễn cưỡng chống cự lại được sự mê hoặc cuồng loạn của Song Nhi … .
…………………………………………………………………………………………..
Phía thành tây, có tiếng gõ cửa trước một gian nhà, nhũ mẫu trước kia đã từng nuôi dưỡng cặp song sinh hài tử của Mã Xuân Hoa trợn mắt nhìn hai người, một nữ nhân dung mạo tú lệ y phục xốc xếch nằm trong lòng một nam tử, cả người như con bạch tuộc quấn quít lấy nam tử, càng làm cho nhũ mẫu trố mắt ra, chính là người nữ nhân kia lại luồn vào bên trong vạt áo nam tử, cong lên cánh tay sờ soạng bên dưới hạ thể của nam nhân kia..
“Trong thiên hạ làm sao lại có loại nữ nhân không biết xấu hổ như vậy. . .”
Cái ý niệm này vừa lóe lên rồi biến mất, nhũ mẫu nhìn thấy người nam nhân kia tiện tay lấy ra một thỏi bạc nhét vào trong tay mình, nói:
-Cho ta xin một bát sữa, nặn ra nhanh lên!
Nhũ mẫu kinh ngạc qua đi, tuy rằng cảm thấy có chút hoang đường, thế nhưng vì lượng bạc lóe sáng, vội vã gật gù:
-Công tử…xin chờ….
Nói xong liền cầm cái bát vào trong gian phòng ngủ, lấy bầu vú của mình ra nhanh chóng nặn lấy sữa.
“Trong lúc trò chuyện cùng Dược vương, từng nghe lão tiền bối nói qua sữa mẹ có thể giải được xuân dược, hy vọng lão tiền bối không có nói bậy…”
Nhìn tình huống Song Nhi bây giờ, Tống Thanh Thư lắc đầu.
-Công tử…sữa đây.
Tống Thanh Thư vui mừng, liền vội vàng đem bát sữa nhận lấy.
-Đa tạ!”
Nhũ mẫu thấy mình hoa mắt, đôi nam nữ kia đã biến mất không còn tăm dạng, ngẩn người ra, vội vã móc ra thỏi bạc cắn mấy cái, mới mỉm nụ cười:
-May là bạc thật.”
Nói xong liền vội vàng đem cửa đóng lại.
……………………………………………………………………………………
-Thiếu phu nhân, mau uống bát sữa này đi…
Một nơi hoang vắng bên bờ sông, Tống Thanh Thư nâng cổ Song Nhi lên, đưa bát sữa vào khóe miệng nàng, nhưng Song Nhi lắc đầu, dứt khoát không chịu uống.
-Nhân gia thật khó chịu…
Song Nhi nắm bắt được bàn tay của Tống Thanh Thư tay, liền cầm lấy đưa xuống vào bên trong quần của mình, làm Tống Thanh Thư trợn mắt, bên dưới cái âm hộ dịch nhờn trào ra ướt nhẹp cả thảm lông gò mu của nàng, hắn rõ ràng cảm nhận được nhiệt lượng cùng sự đàn hồi của gò mu nàng, thời khắc này tâm tình hắn vô cùng kích động, nàng vẫn run rẩy, trên dưới toàn thân làn da nổi lên một lớp hồng nhạt, quyến rũ động nhân tới cực điểm! Cả người Song Nhi như bao bọc một loại tính dục dâng trào khó nói thành lời..
Tống Thanh Thư đành lúng túng rút tay thu lại, đưa bàn tay ướt nhẹp dịch nhờn từ âm đạo Song Nhi trào ra ngửi lấy, chóp mũi còn truyền đến cái mùi hăng hăng rất nồng của nữ nhân động dục tiết ra, tự lẩm bẩm:
-Song Nhi, nếu sau này tỉnh táo, nhớ lại chuyện này, chắc chắn là hận không thể giết ta.
Lúc này, Tống Thanh Thư lo lắng Song Nhi thân thể không chịu được dược vật bức người này, chậm trễ e rằng sẽ lâm nguy đến tính mạng, quay đầu nhìn bát sữa , chặc lưỡi: “ Lấy ngựa chết làm ngựa sống, cứ thử xem. ..”
Bưng lên bát sữa, uống lấy một hớp lớn, sau đó quay đầu hướng đến bờ môi của Song Nhi đưa tới, cảm nhận được khí tức nam nhân, Song Nhi không hề né tránh, liền rất phối hợp mút vào.
Cứ như vậy Tống Thanh Thư đem từng hớp sữa đút vào trong miệng của Song Nhi, chẳng mấy chốc Song Nhi đã uống vào hết bát sữa, chỉ có điều cái lưỡi của Tống Thanh Thư cùng đầu lưỡi của nàng quấn quanh nồng nhiệt bú mút tiếp tục, vừa bắt đầu cái lưỡi Song Nhi nhiệt tình đáp lại, không biết đến khi nào thì đã nghiêng đầu né tránh qua.
Tống Thanh Thư mở mắt ra nhìn, mới phát hiện Song Nhi đang trừng lớn đôi mắt ngơ ngác nhìn mình
-Tống đại ca…muội đã ổn rồi.
Nói xong Song Nhi đẩy hắn ra, ngượng ngùng cúi đầu, tuy rằng dược hiệu đã lui, nhưng khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ.
-Thiếu phu nhân đã tỉnh lại?
Tống Thanh Thư mừng lớn hỏi.
-Um..
Song Nhi rất nhẹ một tiếng, ánh mắt lúng túng nhìn xuống mũi chân của mình.
-Chuyện kia, vừa rồi tại hạ là vì cứu người, có mạo phạm. . .
Tống Thanh Thư hận không thể cho mình một bạt tay, nhọc nhằn khổ sở giả vờ làm ra một bộ dáng dấp Liễu Hạ Huệ, nhưng vào thời khắc sống còn dã tràng xe cát, trong lòng tự thầm mắng..
-Um… muội biết, muội không trách Tống đại ca.
Sau khi tỉnh lại, Song Nhi chậm rãi nhớ lại những cữ chỉ phóng đãng của mình, xấu hổ không biết tìm một cái lỗ nào để chui vào.
Thấy Song Nhi sắc mặt hoà hoãn lại, hắn thở phào nhẹ nhõm, vội vã cởi áo khoác của mình che phủ trên người của nàng
Nguyên lai Song Nhi vừa rồi mồ hôi tuôn ra như mưa, cả người đã bị thấm ướt, lúc này gió lạnh thổi đến, thân thể nhẹ nhàng run lên, nàng cảm nhận được Tống Thanh Thư cử chỉ ân cần, thở dài một hơi:
-Tống đại ca,.. tại sao đối với muội tốt như vậy?”
-Tại hạ cùng Vi huynh đệ kết nghĩa, đương nhiên phải chăm sóc thiếu phu nhân thật tốt .
Tống Thanh Thư sắc mặt có chút không tự nhiên nói.
-Thật sự chỉ là bởi Tiểu Bảo sao?
Song Nhi tựa như chế giễu liếc mắt nhìn hắn.
Tống Thanh Thư trong lòng thở dài, chẳng qua hắn bị Song Nhi hấp dẫn sâu sắc, nàng bản tính ngoại nhu nội cương, trong lòng rất có chủ kiến, nàng một cái nhíu mày một nụ cười, luôn tạo ra một loại cảm giác khiến người ta thấy rất thoải mái, Tống Thanh Thư lại rất yêu thích cái cảm giác này, do đó hắn đã tình mưu hại chết Vi Tiểu Bảo, rõ ràng bây giờ có thể thẳng thắn cướp đoạt bên trong địa đồ sáu bộ Tứ Thập Nhị Chương Kinh từ trong tay Song Nhi, nhưng hắn vẫn việc nghĩa chẳng từ nan, lựa chọn cách tiếp cận để gây thiện cảm với Song Nhi, dù phương tâm cũng biết đây là biện pháp ngu xuẩn nhất của mình.
“Không biết một ngày nào đó nếu Song Nhi biết được chân tướng sự thật, nàng sẽ có phản ứng gì? Chẳng lẽ sau đó mình phải chết ở trong tay của Song Nhi sao?”
Tống Thanh Thư trong đầu đột nhiên lại nghĩ đến như vậy…