Thâu Hương Cao Thủ Bản H - Chương 299 : Sắp gặp tử vong
-Ha ha, nghe được tỷ tỷ nói như vậy, đệ cũng yên tâm.
Tống Thanh Thư đại hỉ, đi ra ngoài.
Nhưng vừa ra cửa Tống Thanh Thư liền đau đầu, nên hướng về bên phải đi, hay là bên trái, phía trái là gian phòng Chu Chỉ Nhược, về bên phải là gian phòng Hạ Thanh Thanh.
Nghĩ đến Chu Chỉ Nhược, Tống Thanh Thư liền trong lòng than thở không ngớt, đối với Chu Chỉ Nhược, cảm tình của hắn khá phức tạp, khởi đầu là sự phẫn nộ bị nàng lừa dối, sau đó ý thức được tất cả là hiểu lầm, thì hắn mang trong lòng một chút áy náy.
Chẳng qua Trương Vô Kỵ sừng sững như một ngọn núi, ở trong lòng hắn lưu lại một khối to lớn hắc ám, vì lẽ đó nên Tống Thanh Thư vẫn muốn mình trở nên càng mạnh mẽ, đến một ngày sẽ đem tình địch đặt ở dưới chân.
Sau này võ công Tống Thanh Thư càng lúc càng cao, gần đây lại lĩnh hội cảm giác làm Hoàng Đế duy ngã độc tôn, Tống Thanh Thư mới phát hiện trước đây suy nghĩ của mình vô cùng nhỏ bé.
Nghĩ đến lúc trước mình làm tất cả chỉ là vẻn vẹn để báo thù, Tống Thanh Thư bất đắc dĩ lắc đầu, bây giờ hắn đã coi nhẹ tất cả những chuyện ngày trước, nếu như ngày sau có phải đối phó với Trương Vô Kỵ, cũng bởi vì đối thủ giữa đường, không thể không diệt, chứ không phải vì ân oán riêng tư giữa hai người, ngay cả chuyện như vậy Tống Thanh Thư đã không còn để ý tới, vậy cần gì phải lo lắng khi đối mặt Chu Chỉ Nhược đây?
Suy nghĩ xong Tống Thanh Thư cảm thấy tâm tình mình sáng sủa thông suốt, quyết định trước tiên là thả Chu Chỉ Nhược ra, còn nàng có nguyện ý tha thứ cho mình hay không thì tùy nàng.
Lúc Tống Thanh Thư đẩy cửa ra, thấy Chu Chỉ Nhược lẳng lặng nằm trong tấm chăn, nhớ tới y phục các nàng đều bị Đa Long dặn dò cung nữ cởi sạch, trong lòng liền hơi rung động
Nhìn thấy hắn đi vào, Chu Chỉ Nhược lạnh lùng liếc nhìn, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh.
Tống Thanh Thư không khỏi thấy kỳ lạ, ở một bên cạnh giường ngồi xuống, tò mò hỏi:
-Ngươi không sợ sao?
– Tại sao ta phải sợ?
Chu Chỉ Nhược bình thản đáp.
Tống Thanh Thư nghẹn lời, trong lòng phiền muộn, Đông Phương Mộ Tuyết không sợ, còn có thể nói nàng đoán ra thân phận mình, Chu Chỉ Nhược này đang tính toán cái gì, chẳng lẽ cũng đoán ra thân phận của mình?
– Bây giờ thân thể ngươi đang trần truồng nằm ở trên giường trẫm, trẫm chỉ cần xốc lên cái chăn, thì có thể hưởng dụng thân thể xinh đẹp của ngươi, ngươi không sợ sao?
Tống Thanh Thư nói xong ngón tay liền cầm lấy một gó chăn, ra vẻ muốn kéo xuống.
Trái tim của Chu Chỉ Nhược hoàn toàn theo động tác của hắn, Chu Chỉ Nhược sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, giọng nói rốt cục có chút gợn sóng:
-Dù ta có như thế nào thì có thể ngăn cản ngươi lại được sao? Nếu không thể, thì có sợ hãi cũng không làm nên chuyện gì…
-Ồ?
Tống Thanh Thư nghe nàng nói vậy thu tay về,
Chu Chỉ Nhược trầm mặc không nói thêm.
-Nghe nói ngươi là thê tử của Tống Thanh Thư, lần này đến đây vì báo thù cho hắn sao?
Vốn dự định dứt khoát đến thả Chu Chỉ Nhược ra, Tống Thanh Thư lại đột nhiên trong lòng hơi động, không nhịn được lợi dụng thân phận Khang Hi, thăm dò Chu Chỉ Nhược có cái nhìn với mình như thế nào.
-Thát Tử Hoàng Đế, thì ai cũng muốn trừ diệt. Ta thân là người Hán, trong chốn võ lâm lại là chưởng môn danh môn chính phái, đến thích khách ngươi thì đó là chuyện bình thường..
Nghe hắn nhắc đến Tống Thanh Thư, trong ánh mắt Chu Chỉ Nhược mang theo ý vị khó hiểu… Là yêu sao? Nàng chắc chắn sẽ không nhận? Là hận sao? Tựa hồ cũng không giống như vậy..
-Ngươi không thừa nhận là vì Tống Thanh Thư à,
Nghe được Chu Chỉ Nhược không hề nhắc đến mình, Tống Thanh Thư cảm thấy buồn bực,
– Vì sao trước đây ngươi không đến ám sát trẫm, sau khi trẫm vừa giết chết Tống Thanh Thư, ngươi liền đến?
-Ta cũng không biết….
Bị hắn luân phiên truy hỏi, trong mắt Chu Chỉ Nhược loé ra mờ mịt, nàng cũng bắt đầu một lần nữa nghĩ lại, lần này mình đến đây tột cùng là vì ai?
-Nếu như ngươi vì Tống Thanh Thư mà đến báo thù, thì trẫm cũng không thể thả ngươi ra,
Tống Thanh Thư lạnh lùng,
-Vì là phải nhổ cỏ tận gốc, phòng ngừa bất trắc về sau..
Tống Thanh Thư vừa nói vừa quan sát phản ứng Chu Chỉ Nhược, thấy nàng như hàn băng nhìn mình chằm chằm, thì tiếp tục nói:
-Có điều trẫm đã sớm biết các ngươi thật ra bề ngoài là phu thê, chứ bên trong là đối phó với nhau, chỉ cần nếu ngươi không phải vì Tống Thanh Thư mà đến, trẫm nể tình ngươi can đảm gan dạ, có thể ngoại lệ thả ngươi.
-Làm sao ngươi biết chuyện của ta cùng hắn?
Chu Chỉ Nhược nhướng mày, nàng cùng Tống Thanh Thư kết hôn, đến giờ vẫn chưa cùng phòng dựa theo phu thê bình thường, đương nhiên chuyện bị Tống Thanh Thư ép buộc giao hoan hai lần đó không tính, chuyện này ngay cả đệ tử Nga Mi cũng không biết, thế mà Khang Hi lại từ đâu mà biết được?
Tống Thanh Thư giật mình, biết mình nói lỡ miệng, vội giải thích:
-Đúng ra thì trước đây trẫm vẫn rất yêu thích Tống Thanh Thư, đã từng có ý định ban cho hắn một hôn sự, nhưng bất đắc dĩ hắn không chút do dự liền từ chối.
-Tại sao? Có thể là hắn cảm thấy ngươi tứ hôn cho một nữ nhân quá xấu…
Chu Chỉ Nhược cười lạnh nói, nghĩ thầm dựa vào bản tính háo sắc vô liêm sỉ của Tống Thanh Thư, cũng có khả năng nguyên nhân này.
-Ặc..
Tống Thanh Thư bị nàng nói xỏ xiên, suýt chút nữa nghẹn lời, đành ảo não nói,
-Đương nhiên không phải, hắn nói hắn đã có thê tử…
Chu Chỉ Nhược lông mi khẽ run, vẫn không biến sắc tiếp tục nghe hắn nói.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyencv18 duy trì
-Lúc đó trẫm mới biết Chu chưởng môn là thê tử của hắn,
Tống Thanh Thư thở dài,
-Trẫm hỏi hắn đã có thê tử, vì sao không mang đến Yến Kinh ở cùng nhau, trẫm còn có thể ban cho nàng làm một mệnh phụ phu nhân. Hắn trầm mặc không nói, trẫm truy hỏi, mới biết mối quan hệ phu thê các ngươi rất là phức tạp.
Tống Thanh Thư lộ làm ra dáng vẻ tiếc nuối,
-Trẫm đã nói, nếu quan hệ như vậy, thì một lần nữa cưới thêm thê tử thì có làm sao, nhưng hắn vẫn tiếp tục không do dự từ chối, hắn nói đời này thê tử sẽ chỉ là Chu Chỉ Nhược phái Nga Mi. Trẫm cũng có suy nghĩ, nếu như lúc trước Tống Thanh Thư đáp ứng trẫm tứ hôn, thì có lẽ hắn sẽ không phản bội trẫm, đâu đến nỗi bị lột da tróc thịt như vậy.
Nghe Khang Hi chậm rãi kể rõ, Chu Chỉ Nhược nằm ở trên giường, không biết lúc nào hai thanh lệ không ngừng rơi xuống:
-Hắn nói thật sự như vậy sao?
Xuất phát từ một loại trêu đùa tà ác nào đó ác, dựng chuyện kể ra, dù là hắn da mặt đã dày, cũng không nhịn được mà đỏ mặt, may là có cái mặt nạ che đi, nên không đến nỗi bị nhìn ra sơ hở, liền vội vàng gật đầu nói:
-Trẫm đương nhiên sẽ không vì chuyện nhỏ này, lừa dối một nữ nhân như ngươi..
Chu Chỉ Nhược nhớ lại các chuyện về trước, tâm tình hết sức rung động, nàng nghĩ tới những lúc Tống Thanh Thư đối với mình bảo vệ mọi cách, nghĩ đến hắn đã từng nói qua câu “Tống Thanh Thư có thể sẽ phản bội hết người trong thiên hạ, cũng sẽ không bao giờ phản bội Chu Chỉ Nhược, ” lại nghĩ đến Tống Thanh Thư nhân cơ hội hắn gian dâm thân thể mình, còn nghĩ tới lần trước trong hoàng cung chính mình ỡm ờ cùng hắn ở trên giường…
Tống Thanh Thư thấy Chu Chỉ Nhược mặt lúc mỉm lóe lên niềm vui, lúc mặt lạnh như sương, thở dài một hơi.
Hắn xuyên qua từ hiện đại mà đến, chiếm cứ thân xác của Tống Thanh Thư, tuy rằng không phải là xuất phát từ bản ý, nhưng đối với linh hồn Tống Thanh Thư đã mất kia thật sự vẫn tràn ngập áy náy, nếu nguyên bản Tống Thanh Thư một đời chỉ yêu Chu Chỉ Nhược, chính mình nhân cơ hội này, để cho Chu Chỉ Nhược vĩnh viễn nhớ hắn ở trong lòng, cùng Chu Chỉ Nhược kết thúc mọi chuyện cũng là điều tốt.
-Ngươi tại sao lại nói cùng với ta nhiều như vậy?
Chu Chỉ Nhược đột nhiên tò mò nhìn Tống Thanh Thư.
-Trẫm cũng không biết,
Tống Thanh Thư cười khổ,
-Có thể là do trẫm có chút hoài niệm về hắn, ngươi suy nghĩ kỹ lại đi, đến tột cùng là tại sao tới ám sát trẫm?
Tống Thanh Thư nhìn chằm chằm ánh mắt Chu Chỉ Nhược, chợt phát hiện chính mình lại đột nhiên có vẻ khẩn trương.
-Ta… ta vì báo thù cho hắn mà tới….
Chu Chỉ Nhược mới đầu còn có chút do dự, nói đến phần sau thì kiên định.
-Ngươi xác định chứ?
Tống Thanh Thư ẩn giấu trong lòng vui sướng,
-Ngươi biết, trẫm vốn là muốn thả ngươi ra.
Chu Chỉ Nhược lạnh như băng:
-Ta tuy rằng hận không thể giết chết hắn, nhưng khắp thiên hạ cũng chỉ có ta mới có quyền giết hắn, còn nếu những người khác giết hắn, ta đương nhiên sẽ báo thù cho hắn.
-Ngươi cần gì phải vì một kẻ đã chết mà làm liên lụy đến tính mạng.
Tống Thanh Thư cau mày nói,
-Bây giờ ngươi thay đổi thái độ thì vẫn còn kịp.
-Trước đây ta vốn là dự định giết hắn rồi sẽ tự sát, nhưng giờ hắn đã chết rồi, bao nhiêu oán hận cũng tan thành mây khói, tâm nguyện của ta đã xong, có chết cũng còn cầu.
Chu Chỉ Nhược đột nhiên vẻ mặt biến đổi, nhìn Tống Thanh Thư lạnh nói tiếp,
-Nếu như ngươi giết chết ta một cách nhẹ nhàng, ta sẽ rất cảm kích ngươi. Nhưng nếu như ngươi muốn gian dâm với ta… đối với ta làm ra chuyện vô liêm sỉ, dù là ta hóa thành ác quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi.
-Chuyện vô liêm sỉ?
Tống Thanh Thư sờ sờ mũi, chính mình xem ra thật giống loại người như vậy sao? Việc cởi y phục các nàng đều do Đa Long làm ra chuyện như vậy, do đó làm gì mà nàng không hiểu lầm,
-Ngươi lo xa rồi, thôi mặc kệ ngươi đến đây vì nguyên nhân gì, trẫm nể ân tình ngày trước cùng với Tống Thanh Thư, cũng không làm khó dễ ngươi nữa, ngươi hãy đi đi.
-Ngươi thả ta ra?
Chu Chỉ Nhược kinh ngạc, vạn lần không nghĩ tới kết cục này.
Tống Thanh Thư đứng lên, chắp tay nhìn ngoài cửa sổ, tịch mịch nói:
-Ngươi đi đi, đi rồi đừng bao giờ quay trở lại đây nữa.
Trong lòng đồng thời tự nhủ, thôi thì cứ triệt để như vậy, cùng Chu Chỉ Nhược một đao cắt đứt những vướng víu trong lòng đi.
Phía sau lưng hắn trầm mặc một lúc, đột nhiên truyền tới một giọng nói nhẹ:
-Ta bây giờ bộ dáng như thế này thì đi như thế nào được.
Tống Thanh Thư bỗng nhiên nhớ ra, vội lên tiếng hô cung nữ tới, dặn dò đem đến một bộ cung trang đặt ở đầu giường, đồng thời lấy ra một tấm kim bài thả xuống,
-Ngươi mặc y phục vào, nhanh cầm này tấm kim bài có thể thuận lợi xuất cung… Trẫm đi trước đây.
Nói xong hắn muốn rời đi, thì lại nghe được Chu Chỉ Nhược lo lắng
-Ta vẫn còn bị ngươi điểm huyệt đạo …
-Suýt chút nữa đã quên,
Tống Thanh Thư vỗ đầu một cái, đột nhiên lại chần chờ,
– Huyệt đạo của ngươi một khi được giải khai, lúc đó lại muốn giết trẫm thì sao?
-Thật vất vả mới tránh thoát một kiếp nạn, ta không ngu ngốc như vậy.
Chu Chỉ Nhược cười lạnh nói.
-Vậy thì tốt..
Tống Thanh Thư đến gần đang muốn giải huyệt đạo cho nàng, bất ngờ lại xảy ra chuyện, bên dưới chăn Chu Chỉ Nhược đột nhiên ngồi bật dậy duỗi ra ngón tay ngọc nhỏ dài nhanh chóng điểm huyệt vào bên hông hắn.
-Ngươi đã tự giải khai huyệt đạo?
Tống Thanh Thư sững sờ, rất nhanh biết được, Chu Chỉ Nhược tu luyện Cửu Âm Chân Kinh, trong đó có phương pháp tự giải huyệt, chính hắn vì chìm đắm trong tâm tình cùng Chu Chỉ Nhược ly biệt một lần cuối, nên nhất thời quên đi điều này.
Chu Chỉ Nhược cũng không đáp lời, lại nhanh chóng điểm trước ngực hắn mấy đại huyệt rồi mới mới yên lòng, chợt nhớ đến lúc ngồi dậy điếm huyệt hắn đã tốc cái chăn lên lộ thể, lúc này nàng mới nhanh chóng trùm kín tấm chăn lại, với tay cầm lấy y phục do cung nữ mang đến
-Ngươi thật là liều, lộ ra thân thể như vậy cũng không xấu hổ..
Lúc Chu Chỉ Nhược tốc chăn ngồi dậy giơ tay điểm huyệt hắn, trong nháy mắt lộ ra thân người da thịt lõa lồ trắng như tuyết, hai bầu vú săn tròn sáng ngời lay động rung rung, bên dưới thảm lông đen che khuất ẫn giấu cái âm hộ huyền ảo, dựa theo công lực Tống Thanh Thư, đương nhiên nhìn thấy rất rõ ràng.
-Dù có cho ngươi nhìn xem thêm vài lần cũng chẳng sao, vì ngươi sẽ lập tức chết ngay rồi.
Chu Chỉ Nhược mặt ửng đó, theo bản năng lại kéo chặt tấm chăn quanh thân mình.
Tống Thanh Thư hối hận vừa rồi phí lời quá nhiều dẫn đến mua dây buộc mình, có điều nếu hắn cho Chu Chỉ Nhược thấy rõ thân phận chân chính, chờ mong Chu Chỉ Nhược buông tha ân oán với mình, đó là điều không thể..
-Xem vẻ mặt ngươi tựa hồ rất hối hận?
Chu Chỉ Nhược có một loại khoái ý trả thù, đúng là phong thủy lưu chuyển, mới vừa rồi đối phương như mèo vờn chuột đùa bỡn với mình, bây giờ thì đến phiên xoay ngược lại rồi.
-Qủa thật có chút hối hận.
Tống Thanh Thư thở dài, nghĩ đến những nữ nhân yêu mình sâu đậm kia, nghĩ đến chí khí chưa thành, lại dẫm vào vết xe đổ của Khang Hi, ở đời nhân sinh đắc ý vong hình, không khỏi cười khổ, đúng là thiên lý tuần hoàn, báo ứng xác đáng a.
-Nể tình ngươi vừa rồi không làm khó dễ quá mức, nếu như ngươi cầu xin ta, ta có thể tạm thời cho ngươi một con đường sống.
Chu Chỉ Nhược tuy nói thế nhưng trong lòng lạnh lẽo, nàng tuyệt không có ý buông tha Khang Hi, mặc kệ là dù cho xuất phát từ góc độ người Hán, hay là xuất phát góc độ vì Tống Thanh Thư báo thù.
Chu Chỉ Nhược chỉ muốn nhìn thấy Khang Hi trước khi chết, quỳ xuống đất xin tha mạng, sau đó cũng sẽ giết hắn, để hắn chết đi trong cơn uất ức, mới báo được mối thù Tống Thanh Thư bị lột da tróc thịt.
Tống Thanh Thư ngoài ý muốn nhìn nàng, một lời hai nghĩa nói:
-Cho dù trẫm cầu hết người trong thiên hạ, cũng sẽ không cầu ngươi….
Chu Chỉ Nhược mặc dù có chút thấy ý tứ của câu này kỳ lạ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, mà chỉ lo lắng kéo dài thời gian sẽ bị sinh biến, cho là đằng nào hắn cũng chết, nên không còn cố kỵ, thả tấm chăn ra, đưa cánh tay ngó sen trắng như tuyết hoàn mỹ không một tì vết, vận lên Cửu Âm Bạch Cốt Trảo thâm độc cực kỳ.
-Thân thể của ngươi lại lộ ra rồi.
Tống Thanh Thư vẻ mặt hờ hững, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào đôi bầu vú của Chu Chỉ Nhược.
-Muốn chết!
Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Chu Chỉ Nhược giận tím mặt,
-Ta trước tiên sẽ móc đôi mắt ngươi rồi sẽ giết sau.
Nhìn hai ngón tay hướng về trước mắt xuyên đến, Tống Thanh Thư trầm trọng, nhắm mắt lại nhanh chóng nói:
-Hãy nể tình vừa rồi đối với ngươi cũng không tệ lắm, hãy cho được chết trọn vẹn đi.
Tống Thanh Thư nhìn thấu sinh tử là một chuyện, nhưng trước khi chết còn bị móc đôi mắt, ngẫm đến cũng run sợ.
-Hừ…ta còn tưởng rằng ngươi cũng đúng là một đại anh hùng, cuối cùng cũng phải cầu ta.
Mắt thấy đầu ngón tay của mình đã chạm vào viền mắt hắn, Chu Chỉ Nhược đột nhiên thay đổi chủ ý, biến hóa từ trảo, chụp lấy yết hầu của hắn.
-Được rồi, coi như trẫm cầu ngươi, cho ta chết toàn vẹn đi.
Tống Thanh Thư vẻ mặt yên tĩnh, nhưng hắn bên trong đang vận lên chân khí lặng lẽ xung kích các huyệt đạo bị phong bế, nhưng nào ngờ thời gian sau này, Chu Chỉ Nhược bế quan tu luyện Cửu Âm Chân Kinh, bây giờ chân khí của nàng đã chi thuần chứ không pha tạp như trước nữa, Tống Thanh Thư bị nàng điếm mấy đại huyệt, muốn xung kích giải huyệt không phải trong thời gian ngắn là được, đã như vậy thì chi bằng thản nhiên đối mặt tử vong….
Hồi tưởng lại trọng sinh đời này trong khoãng thời gian mấy năm, cũng được cho là có nhiều điều đặc sắc, ngay cả Hoàng Đế cũng làm qua, nếu bây giờ có chết cũng không hối tiếc cho lắm.
Chu Chỉ Nhược do dự một chút, chung quy vẫn còn có chút cảm kích vừa rồi thái độ của hắn đối với mình gật đầu:
-Được!
Nói xong nhưng ngón tay giương lên, hướng về hắn yết hầu bóp tới.
“ Vèo!..”
Chu Chỉ Nhược đột nhiên cảm thấy mu bàn tay tê rần, nhìn lại mặt trên có một mũi Tú hoa châm sáng lấp lóa, chưa kịp phản ứng lại, thì một bóng trắng phá cửa sổ bay vào, trong chớp mắt phóng đến trên giường, Chu Chỉ Nhược giơ chưởng đón lấy, nhưng lúc này một tay vừa phải che chắn thân thể trần truồng nên chỉ có một tay nghênh địch, thêm vào đối phương võ công cực kỳ cao, sau mấy chiêu Chu Chỉ Nhược liền bị người vừa đến điểm trúng huyệt đạo.
-Chậc..chậc..nếu không nhờ ta hiếu kỳ tới nhìn xem một chút, thì ngươi đã chết ở trong tay thê tử của mình rồi.
Đông Phương Mộ Tuyết nhìn Tống Thanh Thư, vẻ mặt xem thường.
-Người có lúc thất thủ, ngựa có lúc gãy chân, chẳng qua là đệ bất cẩn thôi.
Tống Thanh Thư ngượng ngùng nói.
-Là ngươi….
Chu Chỉ Nhược nhận diện được người vừa đến xuất chiêu với mình, thấy chính là nữ nhân vừa rồi đã kề vai chiến đấu vây công Khang Hi, nên vừa giận vừa sợ, đột nhiên biết đến sắp xảy ra cái gì,
-A …..
Bởi vì huyệt đạo bị phong bế, Chu Chỉ Nhược không còn sức nắm lấy tấm chăn phủ trên người, theo tấm chăn chậm rãi lướt xuống, thân thể trần truồng điêu khắc tinh xảo long lanh như ngọc dần dần bại lộ ra ngoài.
– Chu phu nhân quả nhiên ta vừa nhìn thấy thân thể của nàng thì đã yêu.
Đông Phương Mộ Tuyết trong từng ấy năm đã không màng đến nam nhân mà chỉ vui đùa giao hoan cùng các nữ nhân, cho nên giờ nhìn thấy thân thể xinh đẹp của Chu Chỉ Nhược cũng phải rung động trong lòng, nàng đưa ngón tay vào khe nứt trên cái âm hộ của Chu Chỉ Nhược sờ soạng một chốc, rồi ngửi lấy ngón tay dinh dính tàn dư cái mùi tiết ra từ cửa ngọc môn quan của Chu Chỉ Nhược, lộ ra vẻ mặt mê say.
-Ngươi….
Chu Chỉ Nhược tức giận đến cả người phát run.
-Này …này…tỷ tỷ đừng … gian dâm nàng….
Tống Thanh Thư không cử động được, nhưng nhìn thấy Đông Phương Mộ Tuyết có cử chỉ như thế, sợ rằng nàng lại nổi hứng lên trêu đùa tầm hoan với Chu Chỉ Nhược thì ân oán càng thêm chất sâu hỏng bét.
-Sao vậy? Không nỡ à?
Đông Phương Mộ Tuyết thản nhiên nhìn hắn.
-Hừ…
Tống Thanh Thư không biết đáp lại như thế nào, chỉ là tức giận hừ một tiếng.
-Hai người các ngươi, đến tột cùng là quan hệ như thế nào?
Thấy đôi mắt của hắn cũng không có nhìn mình chằm chằm, Chu Chỉ Nhược mới dễ chịu hơn chút..
-Ta sao?
Đông Phương Mộ Tuyết từ từ đến bên cạnh Tống Thanh Thư, đặt mông ngồi ở trên đùi rồi ôm lấy cổ của hắn, nhẹ nhàng cười nói,
-Chúng ta là tỷ đệ tốt với nhau…
Nhìn thấy hai người thân thiết gọi nhau tỷ đệ như vậy, Chu Chỉ Nhược làm gì mà không hiểu rõ quan hệ giữa bọn họ, chỉ là có chuyện không rõ:
-Vậy tại sao vừa rồi ngươi lại cũng muốn đánh với hắn một mất một còn?
-Đó là bởi vì tên tiểu tử thúi này trêu đùa với ta.
Nghĩ đến lúc trước lo lắng khi nghe tin hắn chết, Đông Phương Mộ Tuyết tức giận bấm hắn Tống Thanh Thư một cái.
-Úi đau…
Tống Thanh Thư hít vào khí lạnh,
– Trước tỷ tỷ giúp đệ giải huyệt rồi hãy nói tiếp..
-Hừ…huyệt đạo của ngươi được giải thì làm gì mà còn trò vui..
Đông Phương Mộ Tuyết lắc đầu, nở nụ cười ám muội.
-Trò vui?
Tống Thanh Thư liền có một loại dự cảm không lành.
-Chu phu nhân, vừa rồi có phải muốn giết hắn?
Đôi mắt đẹp Đông Phương Mộ Tuyết, lẳng lặng quan sát dung nhan thanh lệ Chu Chỉ Nhược.
-Đương nhiên…
Chu Chỉ Nhược bị nàng nhìn chăm chăm có chút sởn cả tóc gáy..
-Nếu Chu phu nhân quả thật muốn giết hắn, thì Chu phu nhân sẽ hối hận cả đời.
Đông Phương Mộ Tuyết sâu kín thở dài.
-Làm sao lại có khả năng như vậy?
Chu Chỉ Nhược bĩu môi.
-Thật không?
Đông Phương Mộ Tuyết ngón tay ở trên mặt Tống Thanh Thư vuốt nhẹ, đột nhiên kéo giật một cái, lộ ra diện mạo thật của hắn,
– Chu phu nhân nhìn lại một chút xem hắn là ai?
-Tại sao lại là ngươi?
Chu Chỉ Nhược ngơ ngác nhìn Tống Thanh Thư, chấn kinh đến tột đỉnh.
-Tỷ tỷ muốn làm gì vậy!
Tống Thanh Thư mặt trầm như nước, hắn vốn định nhân cơ hội vừa rồi cùng Chu Chỉ Nhược kết thúc, giờ lại bị Đông Phương Mộ Tuyết nháo trò, ân oán hai người chẳng phải là càng lúc càng nan giải mở ra.
-Các ngươi đôi phu thê này, ta ngày hôm nay sẽ giúp cho ngươi một tay…
Đông Phương Mộ Tuyết ở bên cạnh lỗ tai Tống Thanh Thư nhẹ nhàng thổi một hơi nhẹ, khanh khách cười.
Thấy Tống Thanh Thư sắc mặt quái lạ nhìn mình, Đông Phương Mộ Tuyết trên mặt không thể nhận ra một chút đỏ ửng:
-Hừ…đệ nhìn cái gì vậy?
-Đột nhiên đệ phát hiện tỷ tỷ càng ngày có thêm đúng là mùi vị của nữ nhân ..
-Ta vốn là nữ nhân….
Đông Phương Mộ Tuyết mày liễu dựng đứng, tức giận nói.
-Này …này … tay tỷ tỷ đang làm gì đó?
-Giúp ngươi cởi y phục ra.
-Đệ biết là tỷ cởi y phục của đệ rồi, nhưng ý đệ hỏi là thoát y phục của đệ để chuẩn bị làm gì.
Tống Thanh Thư tức xạm mặt lại.
-Tiện nghi cho ngươi a.
Đông Phương Mộ Tuyết thản nhiên nở nụ cười.
Tống Thanh Thư nghe được trong lòng rung động, trong đầu rất nhanh hiện ra hình ảnh hoạt sắc sinh hương với Đông Phương Mộ Tuyết, mặt liền đỏ lên, có điều rất nhanh nghĩ đến Chu Chỉ Nhược vẫn còn ở tại đây, ngay trước mặt nàng làm loại chuyện kia, Đông Phương Mộ Tuyết cũng quá lớn mật đấy…
Chu Chỉ Nhược còn chưa khôi phục lại khiếp sợ, thì đã thấy Đông Phương Mộ Tuyết đem Tống Thanh Thư thoát y phục sạch sẽ trần truồng, vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn Đông Phương Mộ Tuyết:
-Ngươi muốn làm gì!
-Các ngươi là phu thê mà, đụng một chút là cứ xem chuyện lớn bằng trời, từ đầu giường đánh nhau đến cuối giường, thôi thì cứ ngủ một giấc là tốt rồi.
Đông Phương Mộ Tuyết lấy y phục che ở trên người Tống Thanh Thư, đồng thời cố ý đem Tống Thanh Thư trần truồng mang đến để nằm trên người của Chu Chỉ Nhược hòa nhau thành một khối…
Tống Thanh Thư giờ mới hiểu được tự mình ảo tưởng sai, tức giận nhìn Đông Phương Mộ Tuyết:
-Tỷ tỷ nghĩ rằng đây là giúp đệ sao? Ngược lại có thể còn bị tỷ tỷ hại chết….
-Thật không? Ngày mai ngươi nhất định sẽ cảm kích ta.
Đông Phương Mộ Tuyết khóe miệng uốn cong, ống tay áo vung lên, y phục chăn màn đều bị hất văng xuống đất, trên giường chỉ còn hai thân thể trần truồng không mảnh vải che thân nằm úp lên nhau,
– Một khắc thiên kim, ta không quấy rầy hai ngươi nữa.
Lưu lại một tràng cười đắc ý, ngay lập tức biến mất ở ngoài cửa sổ.