Tuyết Hồ Công Tử - Chương 20: Long nhan bán dạ sát Thiếu Lâm - Mân địa Triệu Minh trừ bách độc
- Home
- All Mangas
- Tuyết Hồ Công Tử
- Chương 20: Long nhan bán dạ sát Thiếu Lâm - Mân địa Triệu Minh trừ bách độc
Mùa xuân năm ấy, Tổng đàn võ lâm mở đại yến mừng lục phu nhân Khổng Lan.
Hơn trăm hào kiệt sáng lập Huynh Đệ hội, giờ đây trở thành đội cận vệ của Minh chủ võ lâm. Thẩm Thuyên Kỳ không còn giữ chức Hội chủ nữa mà giao lại cho Hồ Nam Thần Trượng Giã Đào, Bạch Nhật Thần Thâu Trịnh Cốc và Khoái Đao Mạnh Du Tử. Mạnh Du Tử chính là người lãnh đạo đội cận vệ ấy.
Công việc ở Tổng đàn rất bận rộn, hầu như tháng nào cũng có việc phải giải quyết. Trừ những vụ quan trọng, thường thì do Trịnh Cốc và Mạnh Du Tử đứng ra đảm nhận. Với Minh Chủ lệnh kỳ trong tay, họ được hào kiệt thiên hạ tôn trọng không kém bản thân Thẩm Thuyên Kỳ. Một gã sơn tặc, một lão trộm già giờ đây đã trở thành công bộc của võ lâm.
Lôi Hỏa Đầu Đà suốt ngày ẵm bồng đùa giỡn với bọn tiểu hài nhi – con của Thuyên Kỳ. Khi nào gặp đại cao thủ, lão mới theo hỗ trợ bọn Trịnh Cốc.
Sau cái chết của Hỏa Tinh Quân Khổng Thư, võ lâm được an hưởng ba năm thanh bình.
Nhưng hương xuân năm nay chưa kịp nhạt phai thì chim câu của Cái bang từ ba tỉnh Quảng Đông, Quảng Tây và Phúc Kiến bay về, mang theo tin dữ: đúng ngày đầu tháng hai, Kiếm cung của Kiếm Tuyệt Đế Quân và hai phái Không Động, Điểm Thương đã bị thảm sát, không một người sống sót để làm nhân chứng. Phân đà Cái bang tại chỗ đã tiến hành khám nghiệm các tử thi, xác định rằng tất cả đều trúng độc nên mất sức kháng cự, và chết vì những nhát đao hiểm ác.
Thuyên Kỳ vội cho mời ba phái Thiếu Lâm, Võ Đang và Hoa Sơn đến Tổng đàn võ lâm bàn bạc.
Chỉ hai ngày sau, cả ba vị Chưởng môn đều có mặt. Không Từ thiền sư nghe Minh chủ kể lại sự tình, buồn rầu bảo :
– Tổng cộng nhân thủ của ba môn phái ấy gần năm trăm người. Đây quả là vụ huyết án lớn nhất trong lịch sử võ lâm.
Hận Thiên Kiếm Hạ Tri Chương giận dữ nói :
– Hai phái Điểm Thương, Không Động chỉ vừa mới hồi phục sau trận bị Ma Đăng Thần Quân tàn sát. Môn đệ hầu hết là mới gia nhập, võ nghệ chẳng bao nhiêu. Thế mà bọn cuồng đồ kia lại nỡ giết họ, thật đáng căm hận!
Nhàn Vân đạo trưởng vuốt râu tư lự :
– Bần đạo cho rằng bọn chúng làm như vậy là để dụ Thẩm minh chủ xuống vùng Đông nam.
Thuyên Kỳ gật đầu :
– Tại hạ cũng nghĩ vậy. Tuy nhiên vẫn chưa đoán ra lai lịch của bọn hung thủ. Trong đám công địch mà chúng ta đối phó hai năm trước đâu còn sót lại ai?
Chàng quay sang bảo Trịnh Cốc :
– Đường chủ vào mời lục phu nhân ra đây.
Lát sau, Động Đình Tiên Tử Khổng Lan thướt tha ra đến. Nàng thẹn thùng cúi đầu ra mắt ba vị Chưởng môn.
Từ ngày về làm vợ Thuyên Kỳ, Khổng Lan hết lòng hòa thuận với các chị em. Nàng lại chuyên tâm luyện võ nên thân hình săn chắc, khỏe mạnh. Xem ra còn đẹp hơn xưa. Trong bộ xiêm y kín đáo, ai có thể ngờ rằng đây chính là đệ nhất dâm nữ của võ lâm?
Hận Thiên Kiếm cười ha hả :
– Mời phu nhân an tọa, bọn lão phu nghe tin Động Đình Tiên Tử về sum họp với Thẩm minh chủ mà chưa có dịp chúc mừng.
Khổng lan bẽn lẽn vén áo, ngồi xuống ghế thỏ thẻ :
– Chẳng hay tướng công gọi thiếp lên đây để dạy bảo việc gì?
Thuyên Kỳ nghiêm giọng :
– Chắc nàng đã biết vụ thảm sát ở ba tỉnh duyên hải? Ta muốn hỏi Hỏa Tinh Quân có con cái gì không?
– Thưa không, thiếp là người duy nhất. Nhưng nếu tướng công nghi ngờ hậu nhân của đám đại ma đầu, thì xin lưu ý đến Tả Thiên Lâm – nam tử của Xuân Phong Đế Quân.
Thuyên Kỳ sững người :
– Đúng vậy! Sao ta lại có thể quên gã được nhỉ? Nhưng nàng có biết hạ lạc của hắn không?
– Bẩm tướng công, ngày thiếp còn làm Bang chủ Thiên Diện bang, có hỏi thăm Đế quân thì lão nói rằng đã gửi Thiên Lâm sang bờ biển Sơn Đông học nghệ. Lão còn khoe rằng, chỉ trong vài năm, Thiên Lâm sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất Thần Đao.
Không Từ thiền sư biến sắc lẩm bẩm :
– Chẳng lẽ Huyết Đao Đà Tử vẫn còn tại thế ư?
Nhàn Vân đạo trưởng giật mình :
– Tuổi của Tư Không Thù đã bách tuế, mấy chục năm không xuất hiện, lẽ nào lão lại còn sống?
Thuyên Kỳ vội hỏi :
– Lai lịch người ấy thế nào?
Không Từ thiền sư nghiêm giọng :
– Huyết Đao Đà Tử Tư Không Thù là cao thủ số một võ lâm mấy mươi năm trước.
Đao pháp vô địch thiên hạ, bản lĩnh còn cao cường hơn cả Nam Hải lão tổ. Sau khi Võ Đế Lục Khúc Ngôn tọa hóa, lão xuất đạo, tung hoành võ lâm mấy chục năm. Đột nhiên, ba mươi năm trước đây, lão tuyệt tích giang hồ. Nghe đồn Tư Không Thù ẩn cư trên rặng Thái Sơn để luyện thuật trường sinh bất tử.
Hận Thiên Kiếm lộ vẻ ưu tư :
– Nếu quả đúng là Tả Thiên Lâm theo Huyết Đao học nghệ thì thật đáng ngại. Chúng ta giết Tả Thiên Lâm thì lão ma đầu kia sẽ tái xuất. Tiếc là Nam Hải lão tổ và Hồng Phấn Tôn Giả đã đi Đông Hải. Biết lấy ai liên thủ với Thẩm minh chủ?
Thuyên Kỳ cười mát :
– Khoan hãy tính đến Huyết Đao Đà Tử. Trước mắt, chúng ta cứ giả dụ rằng hung thủ là Tả Thiên Lâm, vậy thì thủ đoạn dùng độc kia gã học ở đâu? Tư Không Thù một đời chuyên về đao pháp tất không thèm dùng độc.
Nhàn Vân gật gù :
– Minh chủ thật cao kiến, Huyết Đao hoàn toàn không biết gì về độc dược.
Khổng Lan rụt rè lên tiếng tiếp :
– Tướng công! Tả Thiên Lâm là ái tử của nhị phu nhân Bạch Thu Huệ. Nghe nói bà có một bào đệ tên gọi Bạch Vô Mao – là người của Bách Độc giáo ở Phúc Châu.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyencv18 duy trì
Hận Thiên Kiếm tò mò hỏi :
– Lục phu nhân! Vì sao hắn ta lại có cái tên kỳ lạ như vậy?
Khổng Lan ấp úng đáp :
– Nhị phu nhân kể rằng em của bà từ lúc sinh ra cho đến lúc trưởng thành, toàn thân không hề có lông tóc. Cả lông mày và lông mi cũng không. Chính vì vậy Bạch lão gia mới đặt tên con là Vô Mao. Năm nay tuổi lão trạc ngũ tuần.
Thuyên Kỳ phấn khởi nói :
– Qua những dữ kiện mà Lan muội cung cấp, tại hạ tin rằng chúng ta đã suy luận đúng hướng. Tại hạ sẽ đi ngay Quảng Tây để do thám Tổng đàn Bách Độc giáo. Nhân số Tổng đàn võ lâm quá ít ỏi, mong hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang cho cao thủ hỗ trợ, để đề phòng kế điệu hổ ly sơn.
Không Từ và Nhàn Vân vội hứa sẽ bảo vệ an toàn gia quyến của Thuyên Kỳ.
Khách đi rồi, Thuyên Kỳ âu yếm nhìn Khổng Lan :
– Nếu không có nàng chắc bọn ta như người mù đi đêm, chẳng biết manh mối đâu mà điều tra.
Động Đình Tiên Tử sung sướng đáp :
– Thiếp rất vui vì đã giúp được tướng công.
Sau một năm chung sống Thuyên Kỳ biết nàng đã thực tâm hồi đầu, hướng thiện, trở thành một người vợ đoan trang hiền thục. Chàng là người khoáng đạt, đại lượng nên chẳng bao giờ nhớ đến quá khứ xấu xa, nhơ nhớp của Khổng Lan. Nhưng nếu không có Tần Thu Trinh hết lòng yêu thương, bảo bọc thì chắc Động Đình Tiên Tử không thể nào sống hạnh phúc bên Thuyên Kỳ.
Thu Trinh được gọi là đại phu nhân. Nàng rất có uy tín với các chị em chung thuyền và được cha mẹ chồng hết dạ tin tưởng. Ngược lại, Khổng Lan biết phận mình nên cũng được mọi người yêu mến.
Trong bữa cơm chiều, Thuyên Kỳ bảo rằng mình sẽ đi Phúc Châu. Chẳng vị phu nhân nào dám đòi theo, vì các con đều còn nhỏ.
Công chúa Oa Thiên Phượng sờ bụng mình bực bội nói :
– Tướng công! Từ ngày vào Trung Nguyên, thiếp chẳng được đi đâu cả. Hết sanh nở rồi lại mang thai, thật là thiệt thòi!
Quả thực là Thiên Phượng mắn đẻ hơn năm nàng kia. Nàng đang mang thai lần thứ ba.
Tư Không Bách Lan khúc khích cười :
– Đó là do Phượng muội được tướng công sủng ái nên mới bận bịu con cái. Sao bây giờ còn oán trách?
Thiên Phượng đỏ mặt, trong khi năm nữ nhân kia bật cười. Vi Vân Phụng bỗng nói :
– Tướng công lần này xuống miền Nam, có định rước thêm nữ nhân về nữa không?
Thiếp nghe nói gái Lưỡng Quảng rất xinh đẹp.
Lộ Tiểu Lan giận dỗi bảo :
– Vi nhị thư định nối giáo cho giặc hay sao mà lại nói vậy? Tiểu muội chính đang lo sợ điều ấy.
Thuyên Kỳ cười khẩy :
– Lan muội khéo lo xa, chỉ với sáu nàng ta cũng đủ rã rời gân cốt rồi.
Tần Thu Trinh điềm đạm nói :
– Nếu Nguyệt lão lại xe duyên thì chị em ta dẫu không muốn cũng chẳng được. Thẩm gia đã có đến ba đóa hoa lan, không chừng lần này là Mai, Cúc, Mẫu Đơn gì đấy?
Cả bọn cười nắc nẻ, quên cả ghen hờn. Đúng là trong lục vị phu nhân, có ba người chung tên một loài hoa.
* * * * *
Chiều ngày mùng sáu tháng hai, sáu mươi cao thủ của hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang đến Tổng đàn võ lâm. Nơi đây chính là Tổng đàn Vệ Đạo Minh lúc trước. Với địa thế của đồi Thương Khâu, địch nhân sẽ khó mà tập kích.
Trịnh Cốc đã đưa năm mươi cao thủ xuống Phúc Châu, cách đấy hai ngày. Mờ sáng ngày mùng bảy, Thuyên Kỳ cải trang, âm thầm rời Tổng đàn. Chàng tận dụng khinh công, lao đi dưới làn mưa tuyết. Vầng dương ló dạng thì chàng đã có mặt ở huyện thành Hoài Hóa, ung dung vào quán dùng điểm tâm.
Ăn xong, chàng lững thững đến cánh rừng phía nam thành. Một thuộc hạ đã chờ sẵn với con tuấn mã đem từ Tây Vực về. Gã này giao ngựa xong, cúi chào rồi đi ngay.
Trong dung mạo một chàng thư sinh hiền lành, nho nhã, chẳng ai có thể nhận ra Tuyết Hồ công tử – Minh chủ võ lâm. Giờ đây, võ công chàng đã đạt đến mức siêu phàm nên chỉ đem theo Tiểu Kiếm trong người.
Ba ngày sau, Thuyên Kỳ vượt sông Hoài. Trưa ngày rằm, chàng có mặt ở Vũ Xương.
Trời đã về chiều, Thuyên Kỳ vào Hán Thủy đại tửu lâu dùng bữa trưa. Xa xa, Hoàng Hạc Lâu sừng sững như khiêu khích với tháng năm. Trong ba năm qua, giang hồ lặng sóng nên Thuyên Kỳ có thời gian để nghỉ ngơi. Ngoài những lúc luyện võ hoặc vui cùng thê tử, chàng say mê với thi thư. Không phải như một gã sĩ tử dùi mài kinh sử, mong đoạt được bảng vàng.
Mà là một khách lữ hành lang thang trong cánh đồng văn chương, thưởng thức sắc hương của những áng thi văn bất hủ. Thơ ca, tự ngàn xưa, đã là nền tảng của văn hóa nhân loại. Chân lý ẩn hiện đó đây trong từng câu, từng chữ.
Đang khẽ ngâm nga bài Hoàng Hạc Lâu của Thôi Hiệu, Thuyên Kỳ bỗng để ý đến một hán tử áo xanh tuổi độ hơn ba mươi. Gã không cao hơn chàng nhưng vai rộng, lưng dầy, trông rất uy mãnh. Gương mặt râu ria lởm chởm, ánh mắt sầu thảm thỉnh thoảng lóe lên những tia lửa căm hờn.
Hán tử ngồi xuống bàn gần đấy. Tiểu nhị mau mắn lại hỏi :
– Chẳng hay đại gia dùng gì? Bổn điếm có đủ các món ngon, vật lạ.
Hán tử rụt rè, hỏi lại :
– Một vò rượu ngon năm cân giá bao nhiêu?
Tiểu nhị biết gã này rỗng túi nên cười đáp :
– Rượu ngon năm lượng, rượu thường ba lượng.
Hán tử lục túi lấy ra nắm bạc vụn đặt lên bàn :
– Số bạc này độ chừng năm lượng. Ngươi cho ta một vò rượu thường và mâm cơm.
Tiểu nhị buột miệng :
– Tiền ít, sao các hạ không tìm đến những phạn điếm nhỏ? Hán Thủy đại tửu lâu nổi tiếng đắt đỏ nhất vùng này.
Hán tử thở dài :
– Ta cũng biết điều ấy. Nhưng tiể? lâu này cao nhất Vũ Xương.
Tiểu nhị không hiểu ý, bỏ đi. Hán tử quay mặt về hướng Tây bắc, như cố tìm thấy bóng dáng quê nhà.
Dưới kia, sương khói phủ mờ mặt sông Hán Dương, mặc dù những tia nắng nhợt nhạt của hoàng hôn vẫn còn le lói. Hán tử buồn bã ngâm khẽ :
Nhất Mộ Hương Quan hà xứ thị.
Yên Ba Giang Thượng sử nhân sầu.
Tử đôi mắt hổ tròn xoe hai hàng lệ len lén trào ra.
Thuyên Kỳ bất giác sinh lòng thương cảm với con người này. Chắc hẳn nơi cố quận có những kỷ niệm rất thương tâm nên một hảo hán ngang tàng mới rơi lệ. Chàng vẫy gã tiểu nhị dặn dò. Lát sau, mâm cơm thịnh soạn và vò rượu Thiệu Hưng lâu năm được đặt trước mặt hán tử. Mùi rượu quý tỏa ra bát ngát. Hán tử sửng sốt hỏi :
– Các người có dọn lầm bàn không? Ta chỉ đưa năm lượng bạc thôi mà.
Gã tiểu nhị cười hì hì :
– Đại gia yên tâm, bổn điếm nổi tiếng là nhờ bán rẻ.
Lúc nãy, chính gã đã nói ngược lại. Hán tử áo xanh dường như đã quá đói, chẳng hỏi thêm, cắm cúi ăn.
Nhưng chỉ được hai chén, gã như người mắc nghẹn, buông đũa, thẫn thờ rót rượu. Lát sau, gã mới nhận ra cách đấy một bàn có chàng thư sinh cũng đang ngồi độc ẩm. Trước mặt chàng ta chỉ có đĩa cá chép chưng. Hán tử nhủ thầm rằng gã học trò này còn kiết xác hơn cả mình. Thấy trên bàn còn đến ba, bốn món chưa động đến, gã nẩy ý định mời kẻ nghèo khó kia đối ẩm. Hán tử gọi tiểu nhị lại thì thầm :
– Ngươi sang bảo gã thư sinh nghèo kia rằng ta muốn cùng gã đối ẩm. Tội nghiệp cho gã.
Tiểu nhị vội quay đi vì sợ không nén được cười. Gã đến bàn Thuyên Kỳ nói lại ý của hán tử. Dứt lời, gã chạy vụt vào bếp như bị ma đuổi, lăn ra ôm bụng cười sằng sặc.
Thuyên Kỳ ung dung bước sang bàn của hán tử. Chàng vòng tay nói :
– Túc hạ có lòng thương đến kẻ hàn sĩ, tiểu sinh không dám chối từ.
Hán tử cười bảo :
– Uống rượu một mình mất vui, hai ta đối ẩm mới là phải đạo. Xin mời túc hạ an tọa.
Thuyên Kỳ ngồi xuống hỏi :
– Tiểu sinh là Lý Kỳ, ở Thiểm Tây, dám hỏi đại danh túc hạ?
Hán tử dịu giọng :
– Tại hạ là Giang Hào quê ở Cam Túc.
Tiểu nhị đã dọn chén đũa và món cá từ bàn Thuyên Kỳ sang. Giang Hào hỏi lấy hai bát lớn, rót đầy, mời khách.
Thuyên Kỳ không từ chối, uống liền năm, sáu bát. Giang Hào thấy vò rượu đã cạn mà mặt chàng thư sinh vẫn chưa hồng, gã suy nghĩ một lúc, gọi tiểu nhị lấy thêm.
Thấy vai Thuyên Kỳ đeo bọc hành lý, Giang Hào liền hỏi :
– Túc hạ định đi về đâu?
Thuyên Kỳ cười đáp :
– Tiểu sinh có người thúc phụ ở thành Phúc Châu. Hoạn lộ không thành nên kẻ bất tài này định đến đấy lo việc sổ sách cho thúc phụ. Còn túc hạ vì sao lại rời đất Cam?
Giang Hào buồn bã kể :
– Gia phụ là một thổ hào đất Lũng Tây. Năm tháng trước, vì tranh chấp một con Bạch Hổ với Kỳ Liên bang nên bị chúng tru lục toàn gia. Kể cả gia nhân là bảy mươi hai người, đều bị chết thảm. Tại hạ may mắn thoát nạn, tự biết bản lĩnh còn kém nên tìm đến Cửu phụ là Bách Độc giáo chủ Dương Kỳ Luyện để cầu cứu. Tài sản bị cướp sạch, đi đến đây là cạn kiệt. Tại hạ dẫu quê mùa cũng chẳng thể ngửa cổ tay xin tiền thuộc hạ. Cố đi được đến đâu hay đến đấy. Trong túi chỉ còn đúng ba chục lượng nên không thể chiêu đãi túc hạ thêm được.
Mong lượng thứ cho ta.
Thuyên Kỳ tủm tỉm cười :
– Tiểu sinh bán ruộng đất ở Thiểm Tây cũng được vài vạn lượng bạc, xin tặng túc hạ ngàn lượng để làm lộ phí.
Chàng lấy ra tấm ngân phiếu, đặt trước mặt Giang Hào. Gã vừa sửng sốt, vừa hổ thẹn, tự biết mình đã nhìn lầm người. Chàng thư sinh này là tay đại phú chứ chẳng phải kẻ nghèo đói gì. Giang Hào suy nghĩ một lúc, đắn đo nói rằng :
– Công tử mang trong mình số bạc lớn, nếu gặp cường đạo tất sẽ lâm nguy. Tại hạ biết chút võ nghệ, xin được làm hộ vệ để đổi lấy chén rượu dọc đường. Nếu được vậy thì lòng này đỡ áy náy hơn.
Thuyên Kỳ cười xòa tán thành :
– Túc hạ quả là người có khí tiết. Tiểu sinh rất mừng được làm bạn đồng hành.
Chàng gọi tiểu nhị tính tiền. Lúc này họ Giang mới biết mâm cơm rượu của mình trị giá đến hơn ba chục lượng.
Thuyên Kỳ đưa gã vào khách điếm sang trọng nhất thành để qua đêm. Tối hôm ấy, chàng tìm đến Phân đà Cái bang, nhờ gửi thư cho Bạch Nhật Thần Thâu Trịnh Cốc ở Phúc Châu. Lão sẽ chuẩn bị theo đúng kế hoạch của chàng.
Hôm sau, Thuyên Kỳ mua ngựa cho Giang Hào, cả hai vui vẻ lên đường. Càng lúc, Giang Hào càng yêu mến chàng thư sinh trẻ tuổi và hào phóng này. Gã tuy ở tận vùng biên ải nhưng cũng được học hành tử tế nên rất sính văn chương, thi phú. Hai người cùng nhau ngâm vịnh, quên cả đường thiên lý.
Nửa tháng sau, họ đến Phúc Châu. Thuộc hạ Thuyên Kỳ đã chờ sẵn ở cửa Tây thành.
Gã lén lút ra dấu rồi rảo bước. Thuyên Kỳ chỉ việc đi theo là đến chỗ. Độc Y Trương Thúc và Côn Luân Thần Kiếm đã kịp có mặt từ sáu ngày trước. Tòa tiểu lâu này vốn là tài sản của Ma giáo nhưng người ngoài không hề biết. Thẩm Thiên Tân đã hóa trang thành Lý Huyền – chủ nhân tửu lâu. Trương Thúc làm chưởng quầy còn bọn Trịnh Cốc vào vai gia nhân, tiểu nhị.
Thuyên Kỳ bảo Giang Hào :
– Đây là Mân Giang đại tửu lâu, cơ nghiệp của gia thúc. Khi nào rảnh rỗi, Giang huynh nhớ ghé vào chơi.
Giang Hào hoan hỉ hứa ngay :
– Tại hạ bái kiến Cửu phụ xong, vài ngày nữa sẽ đến tạ ơn công tử.
Tổng đàn Bách Độc giáo nằm bên kia sông Mân Giang, cách thành chỉ mười dặm. Từ trong thành có thể nhìn thấy ngọn núi Mân Giang sừng sững.
Giang Hào đi rồi, Thuyên Kỳ trao ngựa cho Trịnh Cốc rồi lên thẳng lầu ba. Thần Y và Thiên Tân đang chờ sẵn. Chàng định quỳ xuống ra mắt thì Thần Kiếm xua tay :
– Kỳ nhi đừng đa lễ, mau an tọa, cùng bọn ta uống chén tẩy trần. Mẫu thân ngươi nằng nặc đòi theo, nhưng ta bảo mụ nên về Tung Dương với lũ cháu thì hay hơn.
Thuyên Kỳ biết phụ thân là người đầy nhiệt huyết. Ba năm nay sống cảnh êm đềm, ông như chim hót trong lồng, chỉ muốn thoát ra. Chính vì vậy chàng đã nhờ Cái bang chuyển thư đến Chiết Giang, mời Thiên Tân tham gia vào chiến dịch này.
Trịnh Cốc đã lên đến, ngồi vào bàn. Trương Thúc hồ hởi rót đầy các chén :
– Đã nửa năm không gặp, xin cạn để mừng hội ngộ.
Thần Kiếm chờ Thuyên Kỳ ăn xong chén cơm, khề khà hỏi :
– Kỳ nhi! Gã lúc nãy là ai vậy?
Chàng cười đáp :
– Bẩm phụ thân! Gã là là Giang Hào, cháu gọi Bách Độc giáo chủ bằng cậu ruột.
Thiên Tân giật mình hoan hỉ :
– Làm thế nào mà Kỳ nhi lại quen được gã?
Thuyên Kỳ chậm rãi kể lại mọi chuyện và đưa ra kế hoạch thâm nhập vào Bách Độc giáo. Trương thần y khoan khoái nói :
– Hay lắm! Có gã Giang Hào kia làm bình phong, lo gì không vào được hổ huyệt.
* * * * *
Hai ngày sau, Giang Hào xuất hiện, mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao. Trông gã rất sang trọng và tươi tỉnh. Trịnh Cốc vội cho người lên gọi Thuyên Kỳ xuống. Giang Hào phấn khởi nắm tay chàng nói :
– Lý công tử! Hôm nay tại hạ đến đây để mời công tử di giá đến núi Mân Sơn. Gia Cửu phụ muốn gặp công tử để tạ ơn đã cưu mang Giang mỗ suốt hai ngàn dặm đường.
Thuyên Kỳ mời gã ngồi rồi lựa lời thoái thác :
– Giang huynh văn võ toàn tài, lẽ nào lại không nhớ câu: “Tiền tài như phấn thổi”? Đường thiên lý mà có bậc anh hùng bầu bạn thì Kỳ này càng yên tâm chứ sao? Hai bên cùng có lợi sao gọi là ơn nghĩa? Tiểu đệ chẳng mặt mũi nào mà đến quý trang nhận lời cảm tạ. Nếu có lòng quyến luyến thì mời Giang huynh ở lại đây, cùng nhau say một bữa.
Giang Hào nói hết lời chàng mới hứa để dịp khác. Gã đành ở lại cùng chàng đối ẩm.
Trong tâm trạng hân hoan, Giang Hào say khướt vỗ ngực kể rằng :
– Gia Cửu phụ không có con trai nên rất yêu thương tại hạ. Người hứa rằng vài tháng nữa sẽ đem quân chinh phạt Kỳ Liên bang, báo thù cho gia phụ, mẫu. Hiện nay người đang bận rộn bang vụ nên chưa thể đi được.
Gã hạ giọng thì thầm :
– Tại hạ hỏi thăm biểu muội Dương Thanh Cúc, được biết Bách Độc giáo được kỳ nhân đỡ đầu, vây cánh bành trướng khắp Trung Nguyên, trở thành bang hội mạnh nhất thiên hạ. Dương cửu phụ lại có ý định nhận tại hạ làm nghĩa tử. Lúc ấy, Hào này quyết không quên Lý hiền đệ.
Thuyên Kỳ tủm tỉm đáp :
– Tiểu đệ chẳng phải khách võ lâm nên không quan tâm đến việc ấy. Chỉ mong Giang huynh che chở cho sanh ý của gia thúc là tốt lắm rồi.
Giang Hào cười lớn :
– Hiền đệ yên tâm! Giang mỗ mà trở thành Thiếu giáo chủ Bách Độc giáo thì chẳng ai dám đụng đến cơ ngơi này.
Gã về rồi, cả nhà họp lại bàn bạc. Trương thần y khen ngợi :
– Kỳ nhi không nhận lời ngay là rất phải! Bách Độc giáo chủ Dương Kỳ Luyện là người tâm cơ sắc xảo, thâm trầm, không thể vội vã được.
Thiên Tân gật đầu :
– Đúng vậy! Giang Hào sẽ còn trở lại.
Trịnh Cốc báo cáo :
– Bẩm Môn chủ, hai trăm cao thủ Liệt Hỏa đường, do Nhị hộ pháp Ma giáo thống lĩnh, đã đến Phúc Châu.
Thuyên Kỳ hài lòng bảo :
– Đường chủ liên lạc với Đào Cửu Công, bảo ông án binh bất động, chờ ta vào Tổng đàn Bách Độc giáo do thám tình hình, rồi sẽ tính sau.
Tổng đàn võ lâm chỉ có hai bộ phận là Nội đường và Ngoại đường. Bạch Nhật Thần Thâu và Khoái Đao Mạnh Du Tử chính là thủ lãnh của hai đường ấy.
Sáng ngày mùng bảy, Giang Hào lại xuất hiện. Gã van nài một lúc thì Thuyên Kỳ nhận lời, đến dùng cơm trưa với Bách Độc giáo chủ.
Thuyên Kỳ vào thay y phục. Chàng chọn bộ trường bào thư sinh màu xám, bằng gấm Hồ Châu. Dung mạo giả hiện nay còn đẹp hơn mặt thực của chàng, mũ học trò cùng màu, cài hạt lam ngọc nhỏ.
Hai người lên ngựa, rời thành Phúc Châu, vượt sông Mân Giang là đến núi Mân Sơn.
Tổng đàn Bách Độc giáo nằm trong một sơn cốc rộng rãi cạnh châu núi. Bốn mươi năm nay, giáo phái này im hơi lặng tiếng vì Ma giáo ở tỉnh sát bên quá hùng mạnh. Có thể nói khắp các tỉnh duyên hải đều chịu ảnh hưởng của Ma giáo. Đền thờ Thánh Hỏa mọc lên như nấm, sánh vai cùng các chùa chiền của Phật giáo và các đạo quan của Lão giáo.
Cổng vào sơn cốc là một đại môn đồ sộ, gồm ba cửa: một lớn hai nhỏ. Nóc tam quan lợp ngói, có bảng gỗ sơn son thiếp vàng năm chữ đại tự: “Bách Độc giáo Tổng đàn”.
Bọn võ sinh gác cổng mở cửa chính, đồng thanh hô lớn :
– Kính thỉnh Thiếu giáo chủ và Lý công tử nhập cốc.
Nhìn nét mặt đắc ý của Giang Hào, Thuyên Kỳ đoán ngay rằng chín gã đã xếp đặt nghi lễ này.
Họ Giang nói như tâm sự :
– Hôm qua, tại hạ đã chính thức gọi Dương cửu phụ bằng Can gia. Nhưng việc đổi họ còn phải chờ báo thù xong mối đại thù.
Nhắc đến mối hận cũ, Giang Hào mất cả vẻ đắc ý. Gã gượng cười đưa Thuyên Kỳ vào đại sảnh.
Bàn tiệc đã bày biện chén đũa đầy đủ. Giang Hào ra lệnh cho thị tỳ vào trong mời Giáo chủ. Lát sau, Dương Kỳ Luyện và ái nữ ra đến.
Họ Dương tuổi độ hơn bảy mươi, râu tóc hoa râm, mặt dài, mũi nhỏ, môi mỏng. Cộng với đôi mắt sắc sảo và vầng trán thấp, lão có vẻ là người đa mưu và nhiều tham vọng. Trái lại, Dương tiểu thư tuổi chừng đôi chín, xinh đẹp và ranh mãnh. Đôi mắt to tròn chăm chú nhìn Thuyên Kỳ không chút ngượng ngùng.
Dương giáo chủ cười ha hả bước đến :
– Lão phu nghe Hào nhi hết lời tán dương nhân phẩm và tài trí của công tử, lòng rất ngưỡng mộ nên bảo hắn cố mời cho được ngọc giá đến đây. May mà công tử không chê Mân Sơn là chốn quê mùa, hủ lậu.
Thuyên Kỳ không nói gì, lặng lẽ vòng tay chào, miệng nở một nụ cười. Chàng đã phong bế kinh mạch, không cho chân khí luân chuyển nên mới giấu được mị lực của Ma Nhãn Di Hồn đại pháp. Tuy nhiên, nụ cười của chàng vẫn khiến Dương tiểu thư xao xuyến.
Dương Kỳ Luyện bảo ả thị tỳ :
– Ngươi vào trong mời Phó giáo chủ và Đại hộ pháp ra cùng dự yến cho vui.
Hơn nửa khắc sau, hai người ấy mới ra đến. Thuyên Kỳ nhận ra cả hai, chàng mừng thầm vì mình đã đoán đúng.
Dương giáo chủ cao giọng :
– Đây là công tử Lý Kỳ, bằng hữu của Hào nhi. Còn đây là Bạch phó giáo chủ và Tả đại hộ pháp.
Dương tiểu thư thấy lão quên không nhắc đến mình, nàng liền hắng giọng. Dương giáo chủ nhớ ra, cười bảo :
– Lão phu quên mất, đây là khuyển nữ Dương Thanh Cúc.
Bạch Vô Mao quả có dung mạo đúng như tên gọi. Đầu và mặt hoàn toàn không một cọng lông, trông rất quái dị. Tả Thiên Lâm thì có vẻ già dặn hơn xưa. Đôi mắt dâm đãng giờ đây sáng rực và lạnh lẽo có lẽ công lực gã đã tăng tiến vượt bậc.
Mọi người vừa an tọa xong thì Thiên Lâm hỏi khách :
– Công tử ở họ Lý, vậy có quan hệ gì với Giáo chủ Ma giáo Lý Bách hay không?
Thuyên Kỳ thản nhiên lắc đầu :
– Tuy cùng là họ Lý nhưng chi phái khác nhau. Nhà tiểu đệ phát tích ở Hàm Dương đã bảy đời, chắc không có liên quan. Nhưng gia thúc cũng dựa vào việc ấy mà đến Phúc Châu sinh cơ lập nghiệp. Bọn vô lại trong thành sợ oai Giáo chủ Ma giáo nên không dám đến quấy nhiễu.
Tả Thiên Lâm thầm nghĩ :
– “Nếu hắn ta là Thẩm Thuyên Kỳ thì không dại gì lấy tên giả là Lý Kỳ để gây nghi ngờ.”
Gã bình tâm lại đôi chút, bắt đầu ăn uống.
Dương giáo chủ vừa ăn vừa khảo sát tài thao lược của Thuyền Kỳ. May thay, sau lần chạm trán Gia Cát Tâm, chàng biết sở đoản của mình liền chuyên tâm học binh thư và thuật quyền mưu. Côn Luân Thần Kiếm là người thầy rất tốt.
Nhân dịp này, chàng thao thao bất tuyệt nói về thuật cầm quân trong binh pháp Tôn Tử, Vũ Hầu, Vũ Mục. Dương Kỳ Luyện hết lòng khâm phục còn Tả Thiên Lâm thì bớt hoài nghi.
Theo gã biết thì Thuyên Kỳ chẳng biết gì về việc binh bị.
Dương tiểu thư tinh nghịch hỏi :
– Lý công tử tài cao học rộng thật đáng khâm phục. Nhưng sức trói gà không chặt thì làm sao có thể trở thành võ tướng?
Thuyên Kỳ ra vẻ ngậm ngùi :
– Đất nước thanh bình, xem ra tiểu sinh không có đất để trổ chút tài hèn. Hai lần lai kinh ứng thí đều không thành. Mộng công danh hầu như đã tiêu tan. Văn dốt, võ dát, thật đáng hổ thẹn!
Cuối tiệc, Bạch Vô Mao bỗng nói :
– Mai nhi đang cần một vị sư phó dạy dỗ. Sao Giáo chủ không nhờ Lý công tử giúp giùm?
Dương Kỳ Luyện khen phải :
– Đúng vậy! Nếu có được một người thầy lỗi lạc như công tử đây thì Mao nhi sẽ mau tiến bộ.
Thuyên Kỳ vội hỏi :
– Tiểu sinh chỉ chuyên về binh pháp, văn tài cũng chẳng có là bao, đâu dám làm thầy của ai. Xin Giáo chủ chọn người khác vậy.
Giang Hào nắm tay Thuyên Kỳ, lôi đi giới thiệu cơ ngơi trong Tổng đàn. Một vòng gã mới chịu để chàng cáo biệt.
Chờ Giang Hào và Thanh Cúc rời bàn, Dương lão cười bảo :
– Có lẽ gã đồ gàn này chẳng phải là Thuyên Kỳ cải trang đâu.
Bạch Vô Mao cười gật đầu :
– Trinh sát của chúng ta ở núi Thiên Thai báo về rằng Thuyên Kỳ đã đến nơi. Nhưng vì Lý phu nhân lâm bệnh nên gã chưa thể khởi hành xuống Phúc Châu hay Lưỡng Quảng.
Xem ra tin này là chính xác.
Tả Thiên Lâm cười âm hiểm :
– Nếu gã đang bận rộn thì chúng ta làm thêm vài vụ huyết án nữa ở Trường Sa và Nam Xương. Vừa thu được vàng bạc, vừa khiến gã chẳng đoán ra bản doanh của chúng ta ở đâu. Khi nào gã rời Chiết Giang thì gài bẫy cũng chẳng muộn.
Dương Kỳ Luyện thở dài :
– Cũng may mà lực lượng đao thủ của bọn ta ẩn thân ngoài địa phận thành Phúc Châu. Nếu không, lúc xuất phát sẽ bị bọn Cái bang phát hiện. Họ có mặt khắp nơi.
Bạch Vô Mao trấn an :
– Giáo chủ chớ lo. Trong võ lâm có đến mười mấy cao thủ Độc môn. Không có bằng cớ, Thuyên Kỳ chẳng dám làm gì chúng ta đâu. Khi đã giết được gã và tiêu diệt xong Ma giáo, chúng ta sẽ công khai xuất hiện, làm bá chủ võ lâm. Hơn nữa, bổn Giáo chủ đã đánh lạc hướng thiên hạ bằng cách giết sạch Kiếm cung, ngay sát nách. Về lý thì chẳng ai dại gì mà làm như thế. Lần này có Huyết Đao Đà Tử hậu thuẫn, Bách Độc giáo không phất cờ thì còn chờ đến bao giờ nữa?
Tả Thiên Lâm lạnh lùng bảo :
– Nếu Giáo chủ đã bình tâm thì xin trao hai mươi trái Độc Yên Cầu để tạt hạ xuất quân.
Bảy ngày sau, tin năm nhà đại phú ở Nam Xương bị thảm sát và mất sạch của cải đã làm rúng động phủ Giang Tây.
Trịnh Cốc và Phân đà chủ Cái bang Phúc Châu cam đoan rằng Bách Độc giáo không hề có động tịnh gì. Côn Luân Thần Kiếm giận dữ nói :
– Như vậy là chúng trú quân ở ngoài nên trinh sát của chúng ta không phát hiện được.
Nếu Kỳ nhi không tận mắt thấy Tả Thiên Lâm thì ai mà dám nghi ngờ Bách Độc giáo?
Thuyên Kỳ nghiêm giọng :
– Trịnh đường chủ tăng cường giám sát Tổng đàn Bách Độc giáo. Cần chú ý đến sự đi lại của một người có dáng vóc giống ta. Hắn chính là gã Tả Thiên Lâm, kẻ cầm đầu những vụ thảm sát. Nếu phát hiện gã xuất cốc, lập tức bám theo và cho người về báo.
Trịnh Cốc lãnh lệnh đi ngay. Trương thần y cất tiếng :
– Chất độc trong các tử thi đều giống nhau. Lão phu đã bào chế xong thuốc giải và phân phát cho mọi người rồi.
Thẩm Thiên Tân nóng nảy nói :
– Nếu không vì thanh danh của Kỳ nhi, chúng ta kéo rốc Liệt Hỏa đường đến Mân Sơn tiêu diệt Bách Độc giáo cho xong. Phải chờ đợi mãi thế này thật là khó chịu.
Trương Thúc cười ha hả :
– Thẩm lão đệ sắp lục tuần mà tính tình nóng nảy còn hơn cả Kỳ nhi nữa.
Thuyên Kỳ chợt nói :
– Giang Hào đã dắt Kỳ nhi đi thăm một vòng Tổng đàn. Việc canh phòng chủ yếu dựa vào chất độc rải trong khu vườn quanh vách. Hay là hài nhi đưa phụ thân vào đấy do thám xem sao?
Thiên Tân phấn khởi đáp :
– Hay lắm! Nếu gặp Tả Thiên Lâm thì giết quách gã đi. Bách Độc giáo đâu dám nhận mình là cha ăn cướp mà tố cáo?
Thần Kiếm đã uống đến bảy viên Cửu Chuyển Phản Hồn đan nên không sợ độc.
Thuyên Kỳ thì ỷ vào viên nội đan của Địa Long.
Đầu canh ba, hai người thay áo dạ hành, đầu bịt kín khăn đen, có mặt trên sườn núi Mân Sơn.
Vùng duyên hải tuyết thôi rơi từ cuối tháng hai. Trăng mười bốn rạng rỡ trên đỉnh núi.
Hôm trước, Thuyên Kỳ đã để tâm quan sát, tìm chỗ xâm nhập. Giờ đây, chàng thả dây đưa phụ thân xuống rất dễ dàng.
Hàng cây trước chân vách dầy độ năm trượng, tỏa mùi hăng hắc của chất độc phấn. Nơi đây tĩnh lặng, không một tiếng côn trùng rỉ rả, chúng đã chết sạch vì chất độc.
Bọn giáo đồ ỷ lại vào vòng cây độc hại nên tuần tra lơi lỏng, không thể ngờ rằng giữa đêm trăng sáng lại có kẻ dám xâm nhập vào trọng địa. Gia dĩ, khinh công cha con Thuyên Kỳ rất cao siêu, nhẹ nhàng như hai bóng u linh, từng bước áp sát vào đại sảnh, họ tung mình lên nóc dỡ ngói quan sát.
Giữa sảnh là một bàn tiệc đã tàn. Cuộc tranh luận của ba người ở dưới đã đến hồi gay gắt. Bách Độc giáo chủ Dương Kỳ Luyện gằn giọng :
– Vì cớ gì Tả đại hộ pháp lại lần lữa không vận chuyển số vàng cướp được về sơn cốc?
Tả Thiên Lâm biện bạch :
– Trinh sát Cái bang đầy dãy khắp nơi, số tài sản lại quá lớn. Tại hạ đâu có thể khinh suất được? Chúng ta đã lập trọng thệ cùng nhau hợp tác, lẽ nào Giáo chủ lại không tin tại hạ?
Dương Kỳ Luyện cười nhạt :
– Lão phu đã liều mạng đem cả sự nghiệp Bách Độc giáo đặt vào canh bạc này, chẳng thể không đề phòng được. Nếu không có Độc Yên Cầu và bốn trăm cao thủ hạng nhất của Bách Độc môn, họ Tả ngươi liệu có làm nên trò trống gì không?
Bạch Vô Mao vội nói :
– Giáo chủ sư huynh bớt giận, tiểu đệ cam đoan rằng số vàng ấy còn nằm nguyên ở Long Nham, với thuộc hạ của bổn giáo, chẳng chạy đi đâu cả.
Kỳ Luyện ánh lên tia mắt nham hiểm :
– Hai người là cậu cháu ruột thịt, lão phu đành phải nắm đằng cán vậy. Trong ba ngày, phải chuyển hết tài sản về sơn cốc.
Tả Thiên Lâm vốn là người cao ngạo, đâu chịu được giọng điệu o ép của họ Dương. Gã giận dữ hỏi :
– Nếu không thì sao?
Bách Độc giáo chủ tủm tỉm cười :
– Chẳng sao cả, hai người thử ấn vào huyệt Ngoại Lang, Trung Chú, Thạch Môn quanh Khí Hải xem cảm giác thế nào?
Hai người kia liền biến sắc kiểm tra thử. Bạch Vô Mao toát mồ hôi :
– Không ngờ Giáo chủ lại âm thầm hạ độc.
Dương Kỳ Luyện thản nhiên :
– Chất độc này lão phu mới tìm ra. Trong thiên hạ không có người thứ hai giải nổi. Đúng kỳ hạn trăm ngày, toàn thân rã nát thành máu mà chết!
Cha con Thuyên Kỳ nhìn nhau, kinh sợ cho thói gian xảo của lão ma.
Tả Thiên Lâm hòa hoãn nói :
– Thôi được! Coi như Giáo chủ chiếm thượng phong. Tại hạ sẽ chuyển số tài sản tang vật về đây.
Gã quay sang bảo Bạch Vô Mao :
– Cửu phụ! Chúng ta đi ngay đêm nay để Giáo chủ sớm yên lòng.
Thiên Lâm đứng lên, thò tay cầm lấy bảo đao trên bàn. Dương Kỳ Luyện sợ gã bất ngờ trở mặt, chăm chú nhìn xem. Chính vì vậy lão không tránh khỏi độc thủ của Bạch Vô Mao.
Họ Bạch đột nhiên tung một nắm độc phấn vào mặt Dương giáo chủ.
Kỳ Luyện kinh hãi, tung mình về phía sau, lấy giải độc đan uống vào.
Bạch Vô Mao cười mát :
– Chất kỳ độc Văn Hưng Bất Toại này tiểu đệ cũng mới điều chế xong. Giáo chủ thấy mùi vị thế nào?
Dương Kỳ Luyện thấy thuốc giải không có hiệu nghiệm, toàn thân cứng đơ, không còn chút khí lực. Lão thều thào nói :
– Lão phu mà chết thì hai ngươi cũng khó toàn mạng với loại Bách Nhật Hóa Huyết trong người.
Vô Mao cười ngất :
– Giáo chủ ngây thơ quá, nếu không nắm chắc được giải dược trong tay, tiểu đệ dại gì mà hạ thủ?
Lão bỗng đổi giọng :
– Kỳ Luyện! Bao nhiêu năm nay ngươi tự hào mình là cao thủ số một trong độc môn. Thực ra Bạch mỗ mới là xứng đáng với danh hiệu ấy. Chất độc Hóa Huyết kia ta đã tìm ra trước cả ngươi. Chỉ nửa khắc nữa ngươi sẽ vĩnh viễn câm lặng như pho tượng gỗ. Ta chỉ cần đem ngươi vào phòng luyện độc, sáng mai tuyên cáo rằng ngươi bất cẩn trong lúc điều chế, nên ngộ hại. Vô Mao ta nghiễm nhiên là người thay thế, lên ngôi Giáo chủ.
Kỳ Luyện tuyệt vọng than :
– Trước lúc lìa đời, sư phụ có dạy ta phải đề phòng ngươi. Nhưng vì quá tự phụ nên giờ đây mới thất cơ.
Vừa dứt lời, xương quai hàm cứng lại, không còn nói được nữa. Mắt mở trừng trừng bất động, đầy những tia oán hận. Tả Thiên Lâm vội nói :
– Cửu phụ hãy đưa ngay lão vào phòng luyện độc. Tiểu điệt phải đi ngay Long Nham để làm hậu thuẫn, đề phòng bọn giáo chúng phản ứng trước sự ngộ hại bất ngờ của Dương giáo chủ.
Vô Mao tán thành :
– Tả hiền điệt có lý, đi mau đi. Bọn đao thủ ở Long Nham đã bị ta hạ độc, tất sẽ phải ủng hộ ta làm Giáo chủ.
Lão kê vai vác thân hình cứng đơ của Dương Kỳ Luyện đi vào trong. Thiên Lâm cũng thoát ra phía sau.
Thuyên Kỳ nói với Thần Kiếm :
– Phụ thân về trước điều ngay Liệt Hỏa đường đến Long Nham. Hài nhi phải bám theo gã họ Tả.
Thiên Tân gật đầu :
– Kỳ nhi hãy bảo trọng!
Hai người tung mình xuống đất, chia hướng chạy đi. Thuyên Kỳ theo Thiên Lâm vượt qua vườn cây, đến cuối sơn cốc. Nơi đây có một động khẩu, nằm sau một bụi rậm. Họ Tả bật hỏa tập chui vào. Thuyên Kỳ như bóng u linh lờ lững, cách gã hơn hai trượng.
Đường hầm này dài ước năm mươi trượng, trổ ra phía sau núi Mân Sơn. Trên nền rải rác những bộ xương chồn, cáo, độc xà, chứng tỏ nơi đây rải đầy chất độc.
Tả Thiên Lâm chạy một mạch hai chục dặm đến đồi Long Nham, tốc độ không hề giảm sút. Thuyên Kỳ tự nhủ rằng đối phương đã gặp kỳ tích nên công lực hơn xưa gấp bội.
Thỉnh thoảng Thiên Lâm ngoái lại xem có ai theo dõi hay không? Nhưng pho khinh công Thiên Ma Ảo Ảnh của Thuyên Kỳ độc bộ võ lâm, giúp chàng kịp thời ẩn thân.
Đồi Long Nham chỉ cao độ ba mươi trượng. Chân và sườn đồi ngổn ngang loạn thạch, chỉ trên đỉnh mới có rừng cây rậm rạp.
Bọn đao thủ canh gác cẩn mật từ ngay chân đồi. Chúng quát hỏi :
– Ai đó?
Thiên Tâm vội trầm giọng đọc mật khẩu :
– Duy Ngã Độc Tôn!
Gã tiếp tục lao nhanh lên đồi. Thuyên Kỳ không dám theo, núp sau một tảng đá, căng hết thính lực nghe ngóng.
Câu mật khẩu của cửa ải thứ hai là: “Xuân Phong Lạc Diệp”. Đến vòng thứ ba thì không còn nghe rõ nữa.
Chàng len lén rút ra ngoài, chờ lực lượng Ma giáo đến.
Gần khắc sau, Côn Luân Thần Kiếm, Ma Chưởng Đào Bàn Thạch, Trịnh Cốc cùng hai trăm năm mươi cao thủ đến nơi. Thần kiếm vui vẻ nói :
– Ta đã điều cả đám thuộc hạ của Trịnh Cốc đến đây. Bọn chúng có bốn trăm tên, xem ra đông hơn phe ta rất nhiều.
Thuyên Kỳ kính cẩn nói :
– Bẩm phụ thân, hài nhi có mang theo hai trái Thần Oanh. Cộng với hai trăm cây Hỏa Đồng, chắc không đến nỗi thua thiệt.
Chàng bèn trình bày kế hoạch tấn công của mình. Thần Kiếm và Đào nhị hộ pháp bổ sung thêm vài điểm rồi tán thành.
Thuyền Kỳ đi về phía chân đồi, theo đúng đường mà Tả Thiên Lâm đã đến lúc nãy.
Bọn môn đồ Bách Độc giáo vẫn núp kín sau tảng đá, cất tiếng hỏi :
– Ai đó?
Chàng đọc mật khẩu rồi đi tiếp. Đến phía sau tảng đá lớn, thấy ba tên hắc y đang ngồi, chàng bất ngờ xạ liền ba đạo Quy Nguyên chỉ lực. Ánh trăng mười bốn giúp chàng nhận rõ phương vị nên chỉ kình đi rất chính xác, xuyên thủng ngực trái của cả ba. Chúng chỉ rên khẽ rồi gục chết. Đến phòng tuyến thứ hai cũng vậy, Thuyên Kỳ giết thêm ba tên nữa. Đến chốt canh thứ ba, nghe hỏi chàng chỉ ư a một câu vô nghĩa rồi giả giọng Bạch Vô Mao :
– Ta là Phó giáo chủ đây. Tả đại hộ pháp đã đến chưa?
Miệng nói, chân lướt nhanh đến trước mặt bọn đao thủ. Tiểu Kiếm lóe lên, cắt đứt liền hai chiếc thủ cấp.
Thuyên Kỳ nằm lại bìa rừng, chờ lực lượng phía sau lên. Trước mặt chàng là một khu nhà gỗ, leo lét ánh đèn.
Trời đã cuối canh ba, đám võ sinh tuần tra thất thểu qua lại, ngáp ngắn ngáp dài.
Bọn Thần Kiếm lên đến. Trịnh Cốc chạy một vòng xem điểm nào phòng thủ lơi lỏng nhất. Lát sau, lão trở về chỗ cũ, thì thầm :
– Hướng Đông có một chốt gác nhưng cả bọn đều ngủ say.
Thần Kiếm hài lòng đưa nhân thủ theo họ Trịnh. Thuyên Kỳ ở lại, tiến dần vào. Chàng ẩn sau một bụi cây, ước lượng khoảng cách vừa với tầm ném hỏa đạn.
Nửa khắc sau, hướng Đông vọng lên tiếng cú rúc ghê rợn. Thuyên Kỳ thở dài, tung hỏa đạn vào hai căn nhà gỗ lớn nhất.
Ánh chớp lóe lên và hai tiếng nổ nối nhau, rung chuyển cả vùng đồi Long Nham. Hai mục tiêu bốc cháy ngùn ngụt. Cùng lúc ấy, lực lượng Liệt Hỏa đường ùa vào, phun lửa thiêu hủy những kiến trúc còn lại.
Tả Thiên Lâm và đám môn đồ sống sót bỏ chạy tán loạn. Thuyên Kỳ đã chờ sẵn, nhảy đến trước mặt họ Tả. Chàng lột khăn che mặt, trầm giọng :
– Thiên Lâm! Ngươi muốn báo phụ thù sao không tìm đến ta khiêu chiến? Tội tàn sát ba phái: Điểm Thương, Không Động và Kiếm cung, ngươi sẽ phải trả lời trước võ lâm.
Họ Tả nhận ra Thuyên Kỳ, kẻ đã giết cha mình, bật cười ghê rợn :
– Khá khen cho ngươi thính mũi đã tìm ra chốn này. Nhưng đây cũng là dịp để ta phục hận.
Nói xong, gã hóa thành luồng đao quang đỏ rực bay đến. Thấy đối phương đã dùng đến phép Ngự đao, Thuyên Kỳ không dám coi thường,vận toàn lực đánh chiêu “Thiên Kiếm Tà Huy”.
Đao Kiếm chạm nhau trên không trung, ngân dài. Luồng huyết quang tắt lịm, Thiên Lâm rơi xuống, nặng nề như tảng đá. Gã ôm ngực lắp bắp :
– Thuyên… Kỳ! Ngươi… không thoát chết dưới tay sư phụ ta đâu.
Gã gục xuống đền tội, toán môn đồ Bách Độc giáo cũng chỉ còn hơn trăm tên, buông đao quy hàng.
Côn Luân Thần Kiếm cho phế võ công rồi giải tất về Tổng đàn Bách Độc giáo. Số vàng bạc, tang vật cũng được mang theo.
Đào nhị hộ pháp vào thành Phúc Châu lôi đầu Tổng trấn Quân vụ dậy. Lão này cũng là tín đồ Thánh Hỏa giáo nên mau mắn kéo quân đến Mân Sơn. Nghe nói đã bắt được hung thủ các vụ thảm sát và cướp bóc, lão mừng khôn xiết.
Mới đầu giờ thìn, quân triều đình đã vây chặt Tổng đàn Bách Độc giáo. Bạch Vô Mao, Dương Thanh Cúc và Giang Hào vội chạy ra.
Thấy trước đoàn quân là một đám hào khách. Bạch Vô Mao kinh hãi, gượng cười :
– Dám hỏi Tổng trấn vì sao sáng sớm lại giá lâm tệ cốc?
Tổng trấn nghiêm giọng :
– Bách Độc giáo liên kết với gã Tả Thiên Lâm giết người cướp của. Nay tang chứng, vật chứng đã rành rành, còn muốn chối nữa chăng?
Lão ra lệnh đưa đám tù binh và xác Tả Thiên Lâm ra.
Thuyên Kỳ dịu giọng bảo :
– Giang huynh! Bạch Vô Mao và Tả Thiên Lâm đã ám hại quí Giáo chủ. Hiện giờ ông ta đang chờ chết trong phòng luyện độc.
Dương tiểu thư rú lên, cùng Giang Hào chạy vào xem. Lát sau, họ khiêng Dương Kỳ Luyện ra. Thanh Cúc chỉ mặt họ Bạch, khóc và mắng :
– Vô Mao! Nếu ngươi không giải độc cho gia phụ thì ta sẽ liều mạng với ngươi.
Họ Bạch vội chống chế :
– Tiểu tử Thuyên Kỳ vu oan giá họa chớ đâu có bằng chứng gì là do ta ra tay?
Côn Luân Thần Kiếm cười khẩy :
– Đêm qua, ta và Kỳ nhi phục trên nóc sảnh, đã thấy hết sự việc. Nếu không tin có thể ra phía sau cốc xem trên vách còn sợi dây thừng nào không?
Bạch Vô Mao tự hiểu không còn cách nào chạy tội, lão bất ngờ tung mình chộp lấy Thanh Cúc.
Nhưng Thuyên Kỳ đã đề phòng, mười đạo Quy Nguyên chỉ lực đã đan lưới đón đường họ Bạch. Lão gào lên thảm thiết, rơi xuống bãi cỏ xanh mềm, hồn du địa phủ.
Thanh Cúc biết Thuyên Kỳ đã cứu mình nhưng nhớ đến thảm trạng của phụ thân, gào lên oán trách :
– Công tử giết lão rồi ai sẽ cứu cha ta?
Thuyên Kỳ thở dài :
– Dương giáo chủ cung cấp Độc Yên Cầu và thủ hạ cho Tả Thiên Lâm. Nếu không bị hại thì cũng đền tội trước nha môn. Gần năm trăm người đã bỏ mạng vì sự liên kết ma quỷ ấy.
Chàng quay sang bảo lão Tổng trấn :
– Hung thủ đều đã giết hoặc bị bắt không sót một tên. Mong đại nhân bỏ qua cho Bách Độc giáo. Số tang vật và tội nhân này, giao cho quan Tuần phủ luận tội và xử lý.
Thuyên Kỳ là Thiếu giáo chủ Thánh Hỏa giáo nên quan Tổng trấn kính sợ như thần thánh, phụng ý thi hành. Chàng lại bảo Giang Hào :
– Mối thù diệt gia của Giang huynh Tổng đàn võ lâm sẽ lo liệu. Tại hạ sẽ phát Minh Chủ lệnh kỳ đòi Kỳ Liên bang chủ về Thương Khâu đối chất. Lúc ấy sẽ mời Giang huynh đến. Giờ đây Giang huynh hãy giúp Dương tiểu thư chấn chỉnh lại Bách Độc giáo, đừng để họ đi vào đường tăm tối nữa.
Giang Hào ngạc nhiên :
– Sao Thẩm minh chủ lại biết rõ mối thâm thù của tại hạ như vậy?
Thuyên Kỳ mỉm cười khẽ ngâm hai câu cuối trong bài Hoàng Hạc Lâu. Giang Hào tỉnh ngộ, lẩm bẩm :
– Té ra Thẩm minh chủ chính là Lý Kỳ.